Khi tôi đến nhà hàng đã đặt trước, lại đến muộn.
Và chính vì chậm trễ, tôi mới định lái xe ra ngoài đi dạo, kết quả là gặp chuyện trên đường.
Ừm, món nợ này vẫn chưa tính xong đâu.
Tôi cố chần chừ : “Chiếc nhẫn đẹp lắm, tôi sẽ giữ lại trước.”
“Nhưng những chuyện khác, phải đợi tôi suy nghĩ kỹ đã.”
“Hay là đợi quay xong "Đại Mỹ Hòa Hương" rồi ?”
11
Ngày cuối cùng ghi hình "Đại Mỹ Hòa Hương", cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp.
Trên chương trình, La Thuần Nghi nắm chặt tay tôi, nước mắt lưng tròng, ấy rất cảm ơn sự giúp đỡ của tôi ngày hôm đó.
Cô ấy cũng sẽ mãi nhớ, khi ấy còn là một diễn viên mới, tôi đã giúp đỡ ấy.
Lúc đó, một đạo diễn khác muốn dùng quy tắc ngầm với ấy, tôi cờ chứng kiến cảnh đó trong phòng trang điểm.
Để bảo vệ La Thuần Nghi, tôi đã cào rách mặt đạo diễn.
Đạo diễn không dám gì tôi, chỉ có thể trút giận lên La Thuần Nghi, đuổi ấy khỏi đoàn phim.
Ông ta còn xấu sau lưng tôi, tôi chèn ép người mới, mắng đuổi La Thuần Nghi, còn batnat trợ lý ở phim trường.
Nhưng sau đó, nghe đạo diễn đó không có kết cục tốt đẹp.
Có lẽ đó là quả báo.
Kể từ đó, danh tiếng “ác nữ giới giải trí” của tôi ngày càng nổi, trở thành cái mác không thể gỡ bỏ.
Mà bản thân tôi vốn là người rất có tham vọng với sự nghiệp. Bất kể là ai muốn tranh giành thứ thuộc về tôi, tôi đều sẽ giành lại bằng mọi giá, kịch bản phù hợp với tôi, tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để giành , diễn ra hình ảnh đẹp nhất trong lòng tôi.
Tôi cũng không quan tâm đến đánh giá của người ngoài về mình.
Bởi vì thực lực của tôi chính là bằng chứng tốt nhất, ngay cả những nguồn lực mà tôi giành , tôi cũng đều nắm bắt hoàn hảo, không phụ lòng đoàn phim và tỷ suất người xem.
Ngay cả ngày tôi bị tai nạn xe, toàn mạng cũng đều vỗ tay hoan hô.
Tôi không cần phải sống trong ánh mắt của người khác.
Kể cả trên mạng cũng chửi tôi, tôi và Phó Ứng Ngôn xào CP, lúc đó cũng chỉ vì công ty cầu, để tuyên truyền cho bộ phim mới của chúng tôi.
Công ty chuẩn bị sẵn bản thảo cho tôi trong hoạt tuyên truyền, cho tôi dùng thuật ngữ chuyên dụng để ứng phó.
Họ bảo tôi khi đối mặt với một số câu hỏi mơ hồ thì cứ từ chối trả lời là .
Trong giới giải trí, tôi không phải là người đầu tiên như , tôi lại là người bị chửi thảm nhất.
Sau đó, ảnh hậu Kim Kê Lâm Ấu Kinh và Phó Ứng Ngôn công khai cảm trên Weibo, khu bình luận của tôi gần như bị nhấn chìm trong nước miếng.
Trong thầm lặng, tôi không chỉ đích thân gửi lời chúc phúc chân thành của mình, mà còn gửi cho Phó Ứng Ngôn một phong bao lì xì lớn.
[Chúc mừng nhé, Phó Ứng Ngôn, cuối cùng cũng toại nguyện rồi.]
[Cảm ơn bro, cơ mà nào em mới công khai người đó?]
Tôi chằm chằm vào lời trêu chọc của Phó Ứng Ngôn, đầu lại không ngừng nghĩ đến khuôn mặt của Thẩm Trạc Trì.
Thỉnh thoảng, sẽ bất mãn chất vấn tôi trong lúc hôn, không biết đến bao giờ mới có thể cho một danh phận.
Tôi vào mắt , thậm chí có thể thấy hình ảnh phản chiếu của mình, trong lòng ấm áp như hồ nước mùa xuân. Nhưng tôi vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, lừa , chắc chắn là lần sau.
Cuối cùng cũng dừng lại dòng suy nghĩ này.
Tôi mặc váy hở lưng, ngồi trên ghế sofa.
Đây là nơi phỏng vấn kết thúc của "Đại Mỹ Hòa Hương", người dẫn chương trình là một người mới, có lẽ là vì “tai tiếng” bên ngoài của tôi, ánh mắt ấy tôi có chút sợ hãi.
“Đừng lo lắng, tôi không ăn thịt người đâu, lát nữa hỏi gì, tôi trả lời nấy.”
Tôi vỗ vai ấy.
Cuộc phỏng vấn diễn ra rất suôn sẻ, có vài lần giữa chừng, người dẫn chương trình vì căng thẳng mà phải tạm dừng.
Tôi cũng không vội, ngồi bên cạnh chờ ấy ổn định lại cảm .
“Năm đó khi tôi còn là diễn viên mới, tôi cũng rất căng thẳng.”
Tôi ấy hít thở sâu, an ủi.
“Vậy... sau đó chị đã gì để tốt lên?”
Tôi suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: “Nếu ngay cả điều này cũng không tốt, thì sau này cứ dứt khoát không nữa.”
Nếu không thể vượt qua buổi thử vai của bộ phim này, thì sau này cứ dứt khoát không nữa.
Nếu diễn xuất như thế này mà muốn lên đài truyền hình, thì cứ dứt khoát không đóng phim nữa.
Bạn thấy sao?