Không nữa, dặn dò nhân viên phục vụ: “Đóng cửa, bên ngoài ầm ĩ!”
Du Ánh Tuyết quyết định tối nay phải chuyện điền nguyện vọng với , hiện giờ đã tới tận cửa, sao có thể để nhốt mình ở bên ngoài?
Nghĩ như , cất bước đi vào trong, thuận tay đóng cửa lại.
Gương mặt Kiều Phong Khang dần thả lỏng ra.
Hồ Minh Tuấn bài, : “Anh Kiều đánh bài giỏi thật, chiêu “lạt mềm buộc chặt” này đúng là chơi tới mức nhuần nhuyễn.”
Tất nhiên là Kiều Phong Khang hiểu ta gì, không quan tâm lắm, dời mắt về phía Lê Tiến Minh: “Dụi thuốc đi.”
Lê Tiến Minh là người không nhịn cơn nghiện thuốc lá, ta : “Tôi hút thuốc cả tối, không lên tiếng, lúc này lại bắt tôi dụi thuốc, tôi sẽ chết đấy.”
Kiều Phong Khang không lời vô nghĩa với ta, cầm lấy điếu thuốc dụi vào trong gạt tàn thủy tinh.
Lê Tiến Minh châm chọc: “Người kỳ lạ, bình thường không thấy để ý như .”
Trần Thanh Tùng và Hồ Minh Tuấn nhau.
Chẳng lẽ vì sức khỏe của người nào đó?
Kỳ lạ!
Quá kỳ lạ!
Anh Kiều có khi nào để ý tới người khác như ?
Ánh mắt hai người hàm chứa tìm tòi nghiên cứu, không hẹn mà cùng về phía Du Ánh Tuyết. Du Ánh Tuyết không nghe thấy cuộc đối thoại giữa Kiều Phong Khang và Lê Tiến Minh, đi thẳng tới bên cạnh Kiều Phong Khang, đứng lại.
“Chú ba, cháu muốn chuyện với .” Kìm nén sợ hãi khi đối mặt với , lúc này phải bằng bất cứ giá nào.
“Ừ.” Kiều Phong Khang chỉ phát ra một tiếng “ừ” từ trong khoang mũi, không mặn không nhạt.
Cô hít một hơi thật sâu, buông tầm mắt xuống .
Người đàn ông này, cho dù là ngồi, đứng, khí phách đó cũng đủ chấn nhiếp người khác.
Cô đã chuẩn bị đủ tâm lý, lên tiếng: “Cháu muốn điền lại nguyện vọng một lần nữa. Mong với phòng giáo dục một tiếng.”
Kiều Phong Khang không kiên nhẫn ném quân bài ra, vẻ mặt không đổi : “Nhất định phải học ở đại học Bắc An à?”
“Nhất định phải học ở đại học Bắc An.” Ánh mắt kiên định.
“Nếu tôi , nhất định phải học ở đại học An Lập thì sao?”
Kiều Phong Khang là người có tâm tư khó đoán, cho nên Du Ánh Tuyết không phí sức suy đoán ý nghĩ trong lòng của . Cô chỉ kiên trì với ý nghĩ của mình: “Chú ba, là bề trên, còn có công ơn nuôi dưỡng cháu. Nếu là bình thường, có cầu gì đối với cháu, cháu nhất định sẽ đồng ý. Nhưng mà...”
Gương mặt Kiều Phong Khang căng cứng.
Chỉ nghe lập tức : “Lần này, không thể!”
“Là vì Minh Đức sao?”
Mỗi một chữ đều vô cùng lạnh lùng, giống như tảng đá.
Du Ánh Tuyết gật đầu: “Đại học Bắc An vẫn luôn là mộng tưởng của cháu.”
Tạm dừng một lát, thêm một câu: “Minh Đức cũng .”
Bốn chữ cuối cùng, trong nháy mắt khiến nhiệt độ trong phòng giảm thấp. Giữa trán Kiều Phong Khang đều là ý lạnh thấm vào lòng người: “Từ giờ trở đi, thu hồi lại mộng tưởng của cháu đi. Đại học An Lập, cháu nhất định phải học, không muốn học cũng bắt buộc phải học!”
Giọng điệu của kiên quyết, không cho một chút đường sống nào.
Vô duyên vô cớ mộng tưởng bị đập nát, Du Ánh Tuyết không cam lòng: “Chú ba, không thể dã man không hiểu chuyện như .”
Sắc mặt Kiều Phong Khang càng khó coi hơn.
Được lắm!
Trước đây ở trước mặt nhóc này chỉ như con thỏ nhỏ nhát gan, không dám thở mạnh. Hiện giờ vì muốn học cùng trường với Kiều Minh Đức, thế mà lại dám can đảm đến đây dạy dỗ !
“Mộng tưởng là của cháu, cuộc sống cũng là của cháu. Cháu biết có năng lực che trời, cũng biết cháu chỉ ăn nhờ ở đậu, cháu vốn không nên có bất cứ oán hận gì, mà cháu hy vọng có thể không chi phối cuộc sống của cháu.”
Hay cho câu “ăn nhờ ở đậu” Giọng điệu còn rất ấm ức. Nhưng khiến chịu ấm ức khi nào chứ?
“Tôi bỏ tiền ra cho cháu đi học, hay là tạo điều kiện cho cháu đến trường đương?” Đây là lần đầu tiên Kiều Phong Khang thẳng , ánh mắt âm trầm khiếp người khiến toàn thân người ta phát lạnh: “Trước khi tôi tức giận, tốt nhất là cháu nên thu hồi không biết tốt xấu của cháu!”
Bốn chữ “không biết tốt xấu” đâm vào trái tim mẫn cảm của Du Ánh Tuyết.
Cô cắn môi.
“Thi vào trường đại học xong, cháu sẽ lập tức ra ngoài thêm để kiếm tiền. Sau này, tiền học phí của mình, cháu sẽ tự mình trả, sẽ không để ba phải quan tâm nữa. Cháu cũng đã có ý định chuyển ra khỏi nhà ba, đợi tương lai kiếm đủ tiền, ân nuôi cháu mấy năm nay, cháu nhất định sẽ trả hết.”
Gương mặt Kiều Phong Khang âm trầm.
Anh ném mạnh quân bài trong tay xuống, phát ra âm thanh rất to, sắc mặt mấy người khác đều thay đổi.
Đợi Du Ánh Tuyết lấy lại chút thần trí, đã bị bóng dáng cao lớn của Kiều Phong Khang bao phủ.
Cơ thể cao lớn của đứng đó, đôi mắt lạnh lùng chằm chằm : “Những lời vừa , cháu lặp lại lần nữa thử xem!”
Nhiệt độ toàn thân rất thấp.
Du Ánh Tuyết cảm thấy rùng mình, , trong lòng sản sinh ra khiếp sợ.
Nếu là ngày thường, có lẽ lúc này đã lùi bước, cần đủ dũng khí để to và lớn tiếng trước mặt Kiều Phong Khang.
Nhưng mà hiện giờ...
Cô liếm môi: “Chú ba, cháu đã đủ mười tám tuổi. Sau này, cháu phải sống tự lập...”
Cô còn chưa xong, bỗng nhiên cằm dưới bị ngón tay chế trụ.
Sức lực của rất mạnh, giống như muốn bóp nát cả người . Cô đau tới mức lông mày nhíu chặt lại. Sống tự lập sao? Năm mới đón trở về, muốn thuận theo ý của , để sống tự lập, kết quả thì sao?
Kết quả là nhân lúc không có ở đây, mà dám tự tiện định hôn ước với nhà họ Kiều! Đúng là không thể tha thứ!
“Mới trưởng thành, cánh đã cứng cáp, vội vàng muốn phủi sạch quan hệ với tôi sao?”
Giọng của Kiều Phong Khang trầm thấp, không giận mà uy. Nhiều năm như , đây là lần đầu tiên dựa sát vào như thế, Du Ánh Tuyết thậm chí có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt, xen lẫn mùi nước hoa trên người .
Người đàn ông này, nguy hiểm dị thường.
Du Ánh Tuyết lo lắng nghẹn ngào, gương mặt lạnh lùng tuấn của người đàn ông, rất không dễ dàng mới thở , mở miệng: “Cháu chỉ là bé mồ côi không nhà để về, một ngày nào đó sẽ phải rời khỏi nhà họ Kiều. Chú ba... Mới vừa rồi cũng cháu không biết tốt xấu sao? Cháu lại mặt dày mày dạn ở lại, thì thật sự không biết tốt xấu.”
Bạn thấy sao?