12
Đây không phải câu trả lời tôi muốn.
Tôi bực bội suốt mấy ngày, cũng không hiểu rõ mình khó chịu vì điều gì.
Rõ ràng cậu ấy đã đồng ý với tôi rồi cơ mà.
Nghĩ mãi không thông, tôi quyết định không đến tìm cậu ấy nữa.
Trình Tung đột ngột gọi điện cho tôi.
Giọng ta trong điện thoại nghe mệt mỏi, lại hết sức dịu dàng: "Linh Nguyệt, muốn gặp em."
Anh ta xuất hiện thật đúng lúc, tôi đang bực bội, chẳng có chỗ để trút giận.
Thật muốn tìm một người để mắng thật đau.
Thế nên khi ta gửi địa chỉ, tôi đi ngay.
Đó là một quán cà phê.
Trình Tung trông tiều tụy hơn nhiều, dáng người gầy đi, tóc cũng có dấu hiệu rụng.
Tôi liếc ta một cái rồi nhanh chóng dời mắt.
Lại xấu hơn rồi, thật muốn hắt nước vào mặt ta.
Có lẽ Trình Tung đã hiểu rõ thế của mình, ta không còn kiêu ngạo nữa, bắt đầu ôn lại quá khứ với tôi: "Linh Nguyệt, em còn nhớ hồi nhỏ chúng ta chơi đu quay ngựa gỗ cùng nhau không?"
Tôi đáp: "Không nhớ."
Tôi đã đến quá nhiều khu vui chơi, nhà tôi thậm chí còn xây riêng vài khu cho tôi, sao mà nhớ nổi.
Biểu cảm của Trình Tung cứng đờ, sau đó tiếp tục nhắc đến những mẩu chuyện vụn vặt khác.
Có chuyện tôi nhớ, có chuyện tôi không nhớ.
Chúng tôi quen nhau từ nhỏ, khi đó chẳng ai muốn chơi với tôi. Một là vì sức khỏe tôi không tốt, người lớn dặn dò lũ trẻ không va chạm vào tôi. Hai là, mọi người đều đoán nhà họ Hà sẽ sinh thêm một người thừa kế khỏe mạnh, khiến thân phận của tôi trở nên rất khó xử.
Trình Tung thì khác, ta sẵn lòng chơi với tôi.
Bởi vì ta thấp kém trong gia đình, có rất nhiều chị, ai cũng mong ta trò , nên tất nhiên sẽ không cảnh báo ta về những điều uẩn khúc này.
Sau đó, tôi lớn lên, nhà họ Hà vẫn luôn thương và coi trọng tôi, người thừa kế khỏe mạnh mà mọi người mong đợi mãi không xuất hiện.
Ai nấy đều cảm thấy không ổn, bắt đầu muốn lấy lòng tôi.
Nhưng đến lúc đó, xung quanh tôi chỉ còn lại một mình Trình Tung.
Ban đầu, ta rất cẩn trọng, cho đến khi nhận rất nhiều lợi ích thông qua tôi.
Địa vị của ta trong nhà họ Trình ngày càng cao, ánh mắt cũng ngày càng kiêu ngạo, dần quên mất ai là người đã thay đổi cuộc đời ta.
Tôi nghĩ rằng mình thích ta, bởi vì tôi thực lòng xem ta như tài sản của mình.
Anh ta càng ngày càng đẹp trai, xuất chúng, trong khi tính khí tôi rất tệ, lại luôn nhẫn nhịn với ta.
Tôi thậm chí còn vì lời thỉnh cầu của ta mà cho ta một hôn ước.
Nhà họ Trình cũng đồng ý ngay, dù sao con cái trong nhà họ cũng nhiều, họ liền đồng ý để ta rể nhà tôi.
Không ai nhạo ta, chỉ ngưỡng mộ ta.
Dù sao nhà họ Hà không có thói quen gả con ra ngoài, bố tôi cũng là người ở rể nhà mẹ tôi.
Dù hôn lễ chưa định ngày, Trình Tung đã dựa vào mối liên hôn giữa ta và nhà họ Hà mà đi đến đâu cũng thuận buồm xuôi gió, không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Giới thượng lưu đều đồn rằng tôi ta sâu đậm.
Có lẽ ta cũng nghĩ .
Nhưng giờ đây ta bỗng nhớ ra rằng, mọi thứ ta muốn đều là xin . Tôi có thể lấy lại bất cứ lúc nào, và ta sẽ lập tức mất tất cả.
"Linh Nguyệt, thường nghĩ, nếu không có cậu ta, chúng ta đã không thành ra thế này."
Tôi múc một thìa tiramisu.
Ngọt quá.
Không ngon bằng món Tiểu Cây .
Trình Tung hỏi: "Chúng ta đã bên nhau bao nhiêu năm, chẳng lẽ em không thể tha thứ cho lần này sao?"
Tôi thậm chí không buồn ngẩng mắt lên: "Tôi thấy đúng, nuôi hoa cũng là một niềm vui."
Mà trồng cây còn thú vị hơn nhiều.
Hiểu ý tôi, sắc mặt Trình Tung tái nhợt.
Anh ta mở miệng, giọng cuối cùng cũng thay đổi.
Khuôn mặt ta lộ rõ sự ghen tị và cay độc, nghiến răng: "Tôi sai, chẳng lẽ cậu ta thì không? Linh Nguyệt, em nên rõ — cậu Hứa mà em nâng niu trong tay đã gì sau lưng em?"
Cuối cùng ta cũng lộ ra mục đích của mình, chấm dứt cuộc trò chuyện dài dòng và chỉ thẳng ra ngoài cửa sổ.
Tôi nghiêng đầu theo, khựng lại.
Người quen thuộc đang đứng trước cửa hàng tiện lợi bên kia đường.
Bên cạnh Hứa Tư Hiên là Tô Vãn Đường, ấy ngẩng đầu gì đó với cậu.
Tôi không rõ biểu cảm của họ, chỉ thấy họ một lúc, rồi Tô Vãn Đường bất ngờ đưa tay ôm lấy cậu ấy.
"Em thấy chưa, Linh Nguyệt." Giọng Trình Tung đầy tha thiết: "Họ lén lút gặp nhau, cậu ta phản bội em! Anh—"
Anh ta chưa hết câu.
Tôi cầm chiếc cốc sứ trong tay ném thẳng vào mặt ta.
Khuôn mặt Trình Tung bị một vết cắt, m.á.u chảy ra. Anh ta sững sờ, ngây ngốc tôi.
Trước đây tôi chưa từng mạnh tay như với ta.
Dạ dày tôi cồn cào, những lời lẽ độc ác xoay vòng trong đầu, tôi bỗng nhiên mất hứng trút giận.
Tôi chỉ muốn tống khứ kẻ ồn ào này ra khỏi thế giới của mình.
Tôi lạnh lùng : "Biến đi."
Bạn thấy sao?