10
Khi nhận cuộc gọi xin lỗi từ gia đình họ Trình, tôi đang chậm rãi đi bộ trong khuôn viên Đại học A.
Dù không thể đứng lâu, để tránh cơ bắp chân bị teo, mỗi ngày tôi đều cố gắng tự mình đi lại một chút.
Lần này, tôi ngẫu hứng đến Đại học A dạo chơi.
Hôm nay Hứa Tư Hiên thi môn cuối cùng, tôi định đến đón cậu, vẫn chưa cho cậu biết.
Gọi là tạo bất ngờ.
Trước đây tôi không phải chưa từng những việc ngẫu hứng như thế, Trình Tung mỗi lần đều không có vẻ gì là bất ngờ.
Hứa Tư Hiên thì khác.
Tôi không kìm suy nghĩ, không biết cậu ấy sẽ có biểu cảm thế nào khi thấy tôi.
Càng nghĩ, khóe môi càng không kìm cong lên.
Đại học A là một trong những trường đại học hàng đầu của thành phố A, thậm chí của cả nước, khuôn viên cực kỳ đẹp, đường đi sạch sẽ và rộng rãi.
Các sinh viên đi ngang qua cũng rất lịch sự, dù thỉnh thoảng có người tò mò liếc tôi và Trần thúc đang đẩy xe lăn, họ cũng chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng quay đi.
Người đứng đầu nhà họ Trình đang hoảng hốt xin lỗi tôi qua điện thoại. Ông ta về Trình Tung, mắng ta thậm tệ, liệt kê từng hình mà gia đình đã áp dụng, sau cùng hỏi tôi liệu cách xử lý như đã khiến tôi hài lòng chưa.
Tôi không để ý nhiều, vì đang quan sát mảnh đất nơi cây nhỏ của tôi sinh trưởng.
Ông ta hỏi ý kiến, tôi chỉ đáp một câu: “Cũng ,” rồi dập máy.
“Tiểu thư, có muốn ngồi nghỉ một lát không?” Trần thúc hỏi.
“Chỗ này rất ổn, Trần thúc.” Tôi lắc đầu, “Tiểu Cây nên học thêm vài năm nữa, ông thấy sao?”
Trần thúc không gọi Hứa Tư Hiên là Tiểu Cây giống tôi.
Giờ ông gọi cậu ấy là “Cậu Hứa,” giải thích rằng đã là người của tôi, cậu ấy xem như nửa cậu chủ của nhà họ Hà.
“Cậu Hứa nếu xét theo chuyên ngành thì việc học cao hơn là lựa chọn tốt nhất.” Trần thúc , “Con đường tiểu thư chọn cho cậu ấy chắc chắn là con đường tốt nhất.”
“Nếu cậu ấy muốn đi , hình như gia đình cũng có người có thể dẫn dắt. Nếu ra nước ngoài, hệ thống doanh nghiệp của chúng ta ở nước ngoài cũng khá phát triển...” Tôi cân nhắc một lúc, cảm thấy mỗi lựa chọn đều rất phù hợp với cậu, “Để tôi hỏi ý cậu ấy, cho cậu ấy tự chọn.”
Trần thúc có vẻ hơi ngạc nhiên, cảm này nhanh chóng biến mất.
“Đi thôi, đón cậu ấy sau giờ thi.”
Tôi ngồi vào xe lăn.
Đây là lần đầu tiên tôi đi đón một người sau khi thi xong, lại là người đứng nhất toàn khoa.
Cảm giác thật mới mẻ.
Chưa đến khu vực bên ngoài phòng thi, tôi bất ngờ thấy một bóng dáng quen thuộc đeo ba lô bước ra từ tòa nhà giảng dạy, trông có vẻ rất vội vã.
“Tiểu thư, đó là cậu Hứa.” Trần thúc , “Có cần gọi cậu ấy lại không?”
“Cậu ấy nộp bài sớm rồi.” Tôi nghĩ một chút, bỗng nảy ra ý định trêu , “Không cần, chúng ta đi theo.”
Tôi định khi lại gần sẽ bất ngờ dọa cậu một phen.
Trần thúc không hai lời, lập tức đẩy xe lăn theo sau cậu.
Mục tiêu của Hứa Tư Hiên rất rõ ràng, càng nơi cậu ấy đi, tôi càng thấy khó hiểu.
“Chỗ đó là cánh đồng thử nghiệm của khoa Nông nghiệp Đại học A.”
Khoa Nông nghiệp, chẳng liên quan gì đến chuyên ngành Vật liệu của cậu.
Đang lúc bối rối, tôi nghe thấy có người gọi tên cậu.
“Hứa Tư Hiên!” Một người lấm lem bùn đất chui ra từ ruộng, lớn tiếng : “Cậu đến đây còn nhiều hơn cả tôi, đến mức mấy ngày trước giáo sư hỏi tôi có phải cậu muốn theo học dưới trướng ông ấy không!”
Giọng của người đó rất to, tôi không nghe rõ Hứa Tư Hiên trả lời gì.
Chỉ thấy người đó lớn: “Nếu không phải cậu biết cách ăn , tôi cũng chẳng muốn dạy. Được rồi, mấy cây cà chua bi của cậu không có vấn đề gì. Nói thật, nhà cậu có mở cửa hàng nông sản không mà ngày nào cũng trồng mấy thứ linh tinh thế này?”
Hứa Tư Hiên không biết nghĩ đến điều gì, khẽ mỉm .
Ánh nắng nhẹ nhàng bao phủ lấy gương mặt nghiêng thanh tú của cậu.
Tôi ngây người tại chỗ.
Thực ra, tôi biết cậu rất bận. Tôi muốn cậu tặng tôi cây cối, cũng chỉ là buột miệng .
Có lẽ chậu sen đá đầu tiên là cậu tự trồng, chậu thứ hai, thứ ba... tôi không hề truy cứu xem cậu lấy ở đâu, hoặc có thể tôi nghĩ rằng cậu mua.
Nhưng tôi không quan tâm.
Tôi đối tốt với người khác hoàn toàn dựa vào tâm trạng, vì những gì tôi cho đi đều là thứ không đáng kể. Vì , có đáp lại hay không, cũng không quan trọng.
Nhưng đến nông trường để học hỏi, ngày ngày lấm đất trồng cây, tận mắt hạt giống nảy mầm, mang đến cho tôi cả một biển xanh, từ đầu đến cuối không hề hé nửa lời.
Đối với Hứa Tư Hiên, sự cho đi này cũng là thứ không đáng kể sao?
Tim tôi như bị đ.â.m một nhát.
Không đau, có chút tê dại, cảm giác ẩm ướt len lỏi từ sâu bên trong.
Tôi cụp mắt xuống: “Đi thôi, Trần thúc, đừng để cậu ấy thấy.”
Bạn thấy sao?