09
Tôi đã mua một căn hộ gần trường của Hứa Tư Hiên.
Đã ghi dấu vân tay của cậu ấy, cậu thường chỉ đến khi tôi gọi, hoặc thỉnh thoảng nếu thư viện hết chỗ, cậu cần một nơi yên tĩnh để tự học, cậu cũng sẽ xin phép tôi trước.
Tôi thấy kỳ lạ: “Tôi để ghi dấu vân tay là để có thể vào bất cứ lúc nào, tại sao lần nào cũng phải hỏi ý tôi?”
Hứa Tư Hiên chỉ đáp rằng đó là nhà của tôi, nếu cậu ấy không thông báo trước mà tự tiện vào, sẽ rất bất lịch sự.
Tôi không thích kiểu người hay lý lẽ.
Nhưng cậu ấy là cây nhỏ tôi chăm sóc, giọng dễ nghe, thái độ cũng rất dịu dàng.
Thế là tôi mặc kệ cậu.
Căn hộ dọn dẹp định kỳ, không ai ở lại qua đêm, nên lúc nào cũng sạch sẽ không tì vết.
Duy chỉ có bếp là thường xuyên sử dụng.
Bởi vì từ lần đầu tiên tôi khen món cậu ấy nấu ngon, Hứa Tư Hiên thường xuyên đến nấu ăn cho tôi.
Bếp lò bật lên, âm thanh thái rau vang lên đều đặn.
Trước bữa ăn, Hứa Tư Hiên mang ra một đĩa trái cây.
Dưa mật vừa cắt xong, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào, nho bóc vỏ lộ ra phần thịt quả trong suốt, thậm chí màng trắng trên múi cam cũng tỉ mỉ gỡ sạch.
Tâm trạng tôi, vốn bị Trình Tung phiền, giờ đã vui trở lại. Tôi xiên một miếng dưa: “Lại đây.”
“Có chuyện gì sao?” Cậu lau tay khô ráo, hỏi: “Đói rồi à? Tôi sẽ nấu nhanh thôi.”
Tôi đưa miếng dưa đến gần miệng cậu.
Hứa Tư Hiên theo phản xạ cắn một miếng, sau đó sững lại.
Ánh mắt cậu thoáng hiện ý , từng vòng từng vòng lan ra.
“Cảm ơn tiểu thư.” Cậu ấy , như thể hành này không hề có vấn đề gì.
Tôi cũng không thấy có gì sai, thản nhiên nhận lời cảm ơn, rồi lại xiên một trái nho đưa cho cậu.
Chờ khi cậu quay lại bếp, tôi tập trung vào phần trái cây trước bữa ăn của mình.
Ngọt.
Bữa tối hôm nay rất thịnh soạn, dù nguyên liệu không đắt đỏ như món của đầu bếp nhà tôi, tôi không hề kén chọn.
“Tiểu thư, có thể cho tôi số tài khoản ngân hàng của không?” Trong bữa ăn, Hứa Tư Hiên bất ngờ hỏi.
Chưa kịp để tôi hỏi lại, cậu đã giải thích: “Chụp ảnh quảng bá có tiền thù lao, tôi muốn chuyển lại cho .”
Tôi cậu: “Anh nghĩ tôi nghèo hơn à?”
“Không phải.” Hứa Tư Hiên múc súp gà cho tôi, cẩn thận vớt sạch dầu mỡ trên bề mặt, giọng ôn hòa: “Hiện tại tôi ăn của , ở của , dùng đồ của , không phải tiêu tiền ở đâu, nên tiền kiếm đều nên đưa , để tiêu giúp tôi.”
Cậu ấy rất biết cách chuyện.
Cơn khó chịu vừa lóe lên trong lòng tôi lập tức bị xoa dịu.
Tôi suy nghĩ một lát: “Vậy cứ để tiền ở chỗ tôi.”
Tôi sẽ nhờ quản lý đầu tư đáng tin cậy nhất của ba tôi giúp cậu ấy đầu tư số tiền này, đợi khi số tiền tăng lên gấp vài lần rồi sẽ đưa lại cho cậu.
Hứa Tư Hiên với tôi, nụ như ánh trăng thanh khiết: “Cảm ơn tiểu thư.”
Tôi không thiếu tiền, nên luôn thoải mái chi tiêu.
Khi ở bên Hứa Tư Hiên, tâm trạng tôi luôn tốt. Trước đây, nếu Trình Tung khiến tôi vui, tôi sẽ không ngần ngại cho ta những tài nguyên ta cần — toàn những thứ ta úp mở xin tôi.
Nhưng Hứa Tư Hiên thì không bao giờ chủ cầu bất cứ thứ gì. Chỉ khi tôi đưa, cậu mới nhận.
Tôi nghĩ, đúng là chẳng biết kiếm tiền.
Lại còn để tôi phải suy nghĩ xem cách nào để cậu ấy không nghèo như thế nữa.
Tôi hỏi: “Năm nay có học bổng không?”
“Có.” Hứa Tư Hiên đáp, “Khi nhận , tôi sẽ đưa hết cho tiểu thư, có không?”
Đôi mắt đen láy của cậu trong veo như dòng suối.
Tôi nuốt miếng thịt bò trong miệng, chậm rãi : “Được thôi.”
Thêm học bổng của cậu, tôi sẽ góp thêm ít tiền, tăng số vốn thành con số đẹp rồi giao cho người quản lý tài chính.
Sau bữa ăn, tôi đưa cho cậu một chiếc thẻ.
Trước đây tôi từng tặng cậu một chiếc thẻ tiết kiệm 1 triệu, cậu chưa từng dùng, có lẽ cũng không biết trong thẻ có bao nhiêu tiền.
Lần này là thẻ đen của tập đoàn Hà Thị.
“Nhà tôi có rất nhiều cơ sở kinh doanh chấp nhận thẻ này. Ví dụ trung tâm thương mại đối diện trường , mọi thứ ở đó đều miễn phí khi dùng thẻ này.” Tôi , “Nếu có ai không nhận, cứ gọi cho tôi.”
Cậu ấy sững lại vài giây.
“Tiểu thư.”
Tôi không biết từ khi nào, cậu không còn gọi tôi là “Hà tiểu thư” nữa, chỉ gọi là “tiểu thư.”
Hứa Tư Hiên thở dài: “Cô đối xử với tôi tốt như , rất dễ khiến người ta…”
Dường như cậu đang tìm từ thích hợp.
Nghĩ một lúc, cuối cùng : “... dựa vào sự cưng chiều mà trở nên kiêu căng.”
Tôi nghĩ, xung quanh tôi, những kẻ hống hách thì nhiều, với tính cách dịu dàng như cậu, sao mà kiêu ngạo .
Cậu nửa quỳ xuống, giúp tôi mang lại đôi dép vừa đá văng dưới bàn: “Còn sẽ đằng chân, lân đằng đầu.”
Tôi ngạc nhiên cậu: “Anh vốn dĩ có thể dựa vào sự cưng chiều mà kiêu căng, cũng có thể đằng chân, lân đằng đầu.”
Tôi có khả năng cho cây nhỏ mà mình trồng nhận ánh nắng rực rỡ nhất, những giọt mưa ngọt ngào nhất.
“Bởi vì là người của tôi.”
Bạn thấy sao?