Bê Con Ăn Cỏ [...] – Chương 4

“Tôi không cần tiền.” Tôi bằng giọng điệu hờ hững, nghĩ đến điều gì đó, liền ra vẻ sai bảo: “Đã tài trợ , tôi chỉ tài trợ những gì tốt nhất. Học kỳ này có thể đứng nhất khoa chứ?”  

 

Là một câu hỏi, cũng là một mệnh lệnh.  

 

Hứa Tư Hiên khẽ sững người, rồi gật đầu: “Được.”  

 

Sau đó, cậu cẩn thận hỏi tôi thích gì.  

 

Chắc hẳn định chuẩn bị quà đáp lễ.  

 

Tôi thấy không cần thiết, vốn định hỏi ngược lại cậu có gì để mà tặng, dáng vẻ cậu đứng dưới ánh mặt trời, sạch sẽ và gọn gàng, tôi lại cảm thấy rất vui.  

 

Vốn dĩ đã là một chàng trai trẻ thanh nhã, nay nhờ quần áo mới càng thêm lịch lãm, khiến tôi chợt nhớ đến câu : “Người trên đồng như ngọc.”  

 

Đây chính là việc “trồng cây” sao? Bảo sao Trình Tung lại thích.  

 

Đúng là vui thật.  

 

“Thích cây cối.” Tôi chống cằm , “Nhưng không thích hoa, dễ chăm c.h.ế.t lắm.”  

 

Hứa Tư Hiên: “…”  

 

Cậu nhận lời, thực sự mang đến cho tôi một chậu sen đá do cậu tự trồng.  

 

Điểm này hoàn toàn khác với Trình Tung.  

 

Quà tôi tặng Trình Tung, ta nhận xong liền không thấy bóng dáng đâu nữa.  

 

Trình Tung cũng chẳng cảm ơn, thái độ của ta luôn là chuyện đương nhiên.  

 

Thực ra trước đây tôi không quan tâm, giờ tôi mới hiểu, thì ra nhận phản hồi là cảm giác như thế nào.  

 

Như tiếng đồng xu rơi xuống nước, vẫn nghe thấy âm vang.  

 

Rất hay.  

 

, đối tượng tôi tặng quà chuyển từ Trình Tung sang Hứa Tư Hiên.  

 

Vì việc này, tôi còn đặc biệt mua một căn phòng kính nhỏ, bày đầy những chậu cây xanh mướt.  

 

Toàn là quà của Hứa Tư Hiên, chẳng bao lâu căn phòng đã biến thành một biển xanh.  

 

07

 

Mãi đến khi Trình Tung tìm đến tôi, tôi mới nhận ra đã lâu không gặp ta.  

 

Cũng đã lâu rồi tôi không gửi tin nhắn hay quan tâm đến ta.  

 

Nhưng tôi giấu kín chuyện mình tài trợ cho Hứa Tư Hiên, bởi vì Trình Tung cũng từng che giấu chuyện tài trợ cho Tô Vãn Đường.  

 

Tôi cảm thấy điều này rất công bằng.  

 

Chỉ khác là ta không giấu , còn tôi thì có thể.  

 

Trình Tung chỉ biết có một người bí ẩn nào đó đã bảo vệ Hứa Tư Hiên. Người bên cạnh ta không chỉ không thể vào Hứa Tư Hiên, mà còn né tránh, giữ khoảng cách với cậu ấy.  

 

Anh ta bồn chồn dò hỏi tin tức, lại phải cẩn thận tránh mặt tôi. Điều này khiến ta phiền muộn đến mức nổi cả mụn trên trán.  

 

Lần đầu tiên thấy ta, tôi đã ngớ người.  

 

Sau đó khẽ quay mặt đi, có chút chán ghét mà nghĩ: Sao lại xấu đi thế này, không đẹp bằng Tiểu Cây.  

 

“Linh Nguyệt.” Anh ta với giọng nhàn nhạt, “Gần đây bận xã giao, không đến gặp em . Tối nay ăn cơm cùng nhé?”  

 

Tối nay Tiểu Cây sẽ nấu cơm cho tôi ăn.  

 

Tôi không muốn ăn với Trình Tung.  

 

Đang định từ chối thì ta tự nhiên chuyển chủ đề: “À đúng rồi, tháng này bên Cẩm Ký không liên hệ với . Anh có một buổi tiệc quan trọng mà lại không có bộ đồ nào phù hợp cả.”  

 

Trước đây mỗi tháng Cẩm Ký đều may cho Trình Tung ba bộ quần áo, đó là do tôi căn dặn.  

 

Nhưng quần áo tháng này đã mặc trên người Tiểu Cây rồi, không còn phần ta nữa.  

 

Trần thúc, người đích thân giao quần áo, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt.  

 

Tôi kỳ lạ ta: “Vậy thì đến tìm Cẩm Ký.”  

 

Tìm tôi gì? Tôi đâu phải thợ may.  

 

Chỉ là, không có tôi, Cẩm Ký căn bản sẽ không để mắt đến Trình Tung.  

 

Anh ta không xứng.  

 

Trình Tung im lặng vài giây, vẻ bực bội hiện rõ giữa chân mày: “Đừng nữa.”  

 

Tôi thích thú ta: “Cẩm Ký dạo này bận, có thể xếp hàng chờ.”  

 

Dường như ta cuối cùng cũng nhận ra phản ứng của tôi có gì đó không đúng.  

 

Trình Tung tôi, do dự vài giây, giọng trở nên mềm mỏng hơn một chút: “Linh Nguyệt, có phải gần đây không đến tìm em, em giận rồi đúng không?”  

 

Tôi quan sát ta, càng càng thấy đàn ông lớn tuổi đúng là cần ý giữ gìn.  

 

Điện thoại của Trình Tung rung lên.  

 

Có lẽ vì tâm trạng bất ổn, ta thậm chí quên cả tránh mặt tôi, cúi xuống xem tin nhắn.  

 

Chắc là tin nhắn của Tô Vãn Đường, tôi không có ý định trộm, liếc qua thì phát hiện đó là một bức ảnh.  

 

“Hôm nay em chụp ảnh quảng bá cho Đại học A, em cũng đến giúp bê nước >w<.”  

 

Cậu con trai trong bức ảnh trông rất quen. Là Hứa Tư Hiên.  

 

Chuyện chụp ảnh quảng bá, Hứa Tư Hiên cũng đã với tôi. Tôi thấy cậu mặc bộ quần áo tôi tặng, tâm trạng càng tốt hơn.  

 

Trình Tung chỉ qua một cái, thậm chí không ý đến tin nhắn mà Tô Vãn Đường gửi, liền đứng sững tại chỗ.  

 

Anh ta phóng to bức ảnh, vẻ bực bội trong ánh mắt dần bị thay thế bởi một khoảng trống mơ hồ.  

 

Rồi ngón tay ta run rẩy, bấu chặt đến mức các khớp xương trắng bệch, ánh mắt như muốn khoan vào họa tiết trên tay áo của Hứa Tư Hiên.  

 

Đó là dấu hiệu đặc trưng của Cẩm Ký, ta đã mặc suốt nhiều năm, không thể nào nhầm .  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...