Bê Con Ăn Cỏ [...] – Chương 2

Tôi là đối tượng liên hôn mà họ vừa chê bai, vừa ao ước.  

 

Dù Trình Tung hoàn toàn không muốn, vẫn sẽ duy trì mối quan hệ hữu danh vô thực này.  

 

Cũng giống như trước đây, khi tôi đột nhiên nổi giận với , chỉ yên lặng chịu đựng, điềm nhiên tôi.  

 

Rồi chờ tôi nguôi giận, sẽ tặng tôi một món quà, xem như lời xin lỗi.  

 

Quà thường do trợ lý chọn, có khi là túi xách, có khi là trang sức, không nhất thiết phải quá tỉ mỉ.  

 

Nhưng tôi cũng chẳng cần gì thêm, chỉ cần như là tôi dễ dàng bỏ qua.  

 

Dù sao mọi người đều tôi thích , đến điên cuồng.  

 

Tôi chưa từng phủ nhận, vì bản thân tôi cũng nghĩ .  

 

Nhưng bây giờ, chỉ cần nghĩ đến khả năng đó, tôi bỗng cảm thấy buồn nôn.  

 

Như thể điều này thật kinh tởm.  

 

Nhưng trước đây tôi chưa bao giờ có cảm giác như thế.  

 

Trong gương kính, gương mặt tôi hiện lên nhợt nhạt, không chút sức sống.  

 

Tôi thất thần chăm vào chính mình.  

 

Trần thúc thấy tôi không gì, cũng im lặng, lặng lẽ đẩy chiếc xe lăn của tôi rời đi.  

 

03

 

Cơ thể tôi không khỏe, đi lại khó khăn.  

 

Không phải là không thể đi , chỉ vì quá yếu ớt, không thể đứng lâu.  

 

Nhưng khi thấy tôi ngồi trên xe lăn, Hứa Tư Hiên không hề bày ra ánh mắt thương hay kinh ngạc như những người khác.  

 

Thậm chí, cậu còn không liếc chân tôi lấy một lần, chỉ lịch sự cúi mắt, vẻ mặt bình thản và kiềm chế.  

 

Trần thúc với cậu về việc tôi sẽ tài trợ cho cậu, các điều kiện rất ưu đãi và thoải mái. Nếu cậu đáp ứng cầu của tôi, thậm chí còn có thể nhận một khoản tiền lớn đủ để sắp xếp ổn thỏa cho người thân.  

 

Ngón tay đặt bên người của Hứa Tư Hiên khẽ co lại.  

 

Những món quà của số phận luôn có giá của nó.  

 

Cậu ta không thể không đoán rằng chẳng có bữa ăn miễn phí nào từ trên trời rơi xuống.  

 

Trần thúc việc rất khéo léo, ra sự nghi ngờ của cậu, liền giải thích rằng đây chỉ là cờ chọn cậu đối tượng đầu tư của một dự án từ thiện nào đó.  

 

Tôi không lên tiếng, mặc dù cảm thấy điều đó thật dư thừa.  

 

Tôi chắc chắn rằng Hứa Tư Hiên sẽ không từ chối.  

 

Cậu ta chắc hẳn đã bị chèn ép đến không thể thở nổi.  

 

Trình Tung sẽ không chủ nhắm vào cậu, chỉ cần Trình Tung thể hiện một chút không hài lòng, sẽ có những kẻ "thông minh" tự tìm cách vừa lòng ta.  

 

Ví dụ như, dễ dàng hủy công việc của Hứa Tư Hiên, cướp mất giường bệnh của bà nội cậu trong bệnh viện, sau đó lan truyền vài tin đồn để cậu không còn chỗ đứng ở trường học.  

 

Đường cùng, ai còn dư địa để từ chối?  

 

Cậu ta còn có thể cầu cứu ai đây? Và hỏi ai rằng mình đã sai điều gì?  

 

Nhưng từ đầu đến cuối, cậu không hề ra một chữ “Đồng ý.”  

 

Cho đến khi Trần thúc rời đi, khép cửa lại.  

 

“Hà tiểu thư.” Đôi mắt Hứa Tư Hiên trong trẻo như nước, cậu ta hỏi một cách thẳng thắn: “Tôi cần phải trả giá gì?”  

 

Tôi hơi khó chịu, nằm úp mặt xuống bàn để nghỉ ngơi, một lúc lâu sau mới đáp lại bằng một tiếng nhỏ.  

 

Hứa Tư Hiên nhận ra sự không thoải mái của tôi, thấy tôi không gì, do dự một chút rồi rót cho tôi một cốc nước ấm.  

 

Những ngón tay thon dài đẩy chiếc cốc sứ về phía tôi, mang một cảm giác như ngọc thạch.  

 

Ngay sau đó, tôi thấy cậu ta mở miệng .  

 

Tôi không nghe rõ giọng cậu, chỉ thấy đôi môi mỏng, đẹp đang mấp máy, dường như đang hỏi tôi có cần gọi Trần thúc không.  

 

Ánh nắng rơi trên hàng mi tôi, tôi nheo mắt, ngắm nghía đôi mắt thanh tú, nhã nhặn của cậu.  

 

Đột nhiên cảm thấy rất hài lòng.  

 

Trông rất đẹp, không kém gì Tô Vãn Đường.  

 

Bắt cậu trả giá gì ư?  

 

Tôi chưa nghĩ ra.  

 

Chỉ là tò mò mà thôi.  

 

04

 

Nhà họ Hà tai mắt khắp nơi, những chuyện Trình Tung vất vả che giấu chưa đầy nửa ngày đã đến tai tôi.  

 

Chỉ là trước đây tôi không để ý, cũng như không biết.  

 

Trong mắt, trong lòng tôi, chỉ có một mình Trình Tung. Tôi chiều theo , chỉ cần còn ở bên, sẵn sàng dỗ dành tôi là đủ.  

 

Nhưng lần này thì khác.  

 

Tôi đột nhiên có một sự tò mò mãnh liệt đối với những chuyện không liên quan đến Trình Tung.  

 

Trình Tung từng với mình rằng, cảm thấy như đang tự tay nuôi dưỡng một bông hoa.  

 

Nhìn ấy lớn lên, nở rộ, vươn cao duyên dáng. Giữa núi rừng hoang dã, ấy rực rỡ nhờ ánh mặt trời của , e ấp nhờ giọt sương của . Một bông hoa chỉ vì mà khoe sắc.  

 

Anh say mê cảm giác đó.  

 

Anh hay như thế, tôi cũng muốn thử.  

 

"Tôi muốn trồng cây." Tôi bỗng nhiên lên tiếng, rất nghiêm túc, chậm rãi : "Tôi muốn trải nghiệm cảm giác cho nó ánh sáng, sương mai, và nó lớn lên."  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...