Dù sao, thái độ lạnh nhạt của tôi gần đây và bữa tiệc sinh nhật lần này mang chút ý nghĩa của một bữa tiệc Hồng Môn*, nhà họ Trình bất an cũng là điều dễ hiểu.
(* Hồng Môn yến: Một sự kiện lịch sử Trung Quốc, thường dùng để ám chỉ một bữa tiệc mang mục đích ám , không đơn thuần là giao lưu.)
Thật lòng mà , giờ ai cũng có thể đoán tôi định hủy hôn. Nhưng Trình Tung lại như đang sống trong thế giới của riêng mình, còn nhà họ Trình dung túng ta, có lẽ vẫn còn giữ chút hy vọng cuối cùng.
Nhưng điều đó liên quan gì đến tôi? Làm phiền tôi thì phải bị trừng .
Trần thúc đáp một cách ngoan ngoãn: "Dự án đấu thầu gần đây của họ, người phụ trách đã hỏi ý kiến ông chủ Hà."
Tôi "ừm" một tiếng: "Thế thì trực tiếp với họ, sau tối mai, nhà họ Trình và nhà họ Hà sẽ không còn liên quan gì nữa."
16
Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi tư của tôi.
Vì đây là năm tuổi của tôi, gia đình rất coi trọng, tổ chức một bữa tiệc vô cùng long trọng.
Không khí buổi tiệc rất hài hòa, ngoại trừ khoảnh khắc tôi nắm tay Hứa Tư Hiên bước xuống cầu thang, Trình Tung bất cẩn vỡ một chiếc ly rượu.
Ba mẹ tôi lần này ra nước ngoài là để tìm bác sĩ cho tôi.
Họ không muốn tôi phải chịu khổ vì di chuyển đường dài, mỗi năm đều mang hồ sơ bệnh án của tôi đi khắp nơi tìm bác sĩ giỏi, sau đó đưa về nước điều trị cho tôi.
Lần này, họ thực sự tìm một đội ngũ y tế đáng tin cậy ở nước ngoài, thậm chí còn chi một khoản lớn để mời họ về.
Bác sĩ chính, ông Smith, rằng nhờ tôi kiên trì phục hồi chức năng trong nhiều năm qua, nên vẫn còn khả năng chữa khỏi.
Thời gian gần đây, với sự chăm sóc kỹ lưỡng, sắc mặt tôi ngày càng hồng hào, thời gian đứng cũng dần kéo dài hơn.
Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi đã quyết định sẽ đứng suốt cả buổi tiệc.
"Tiểu Cây," khi cài khuy tay áo cho Hứa Tư Hiên, tôi , "Hôm nay đẹp lắm."
Anh dường như đã hoàn toàn lột xác, từ một thiếu niên thành một chàng trai trưởng thành, dáng người cao ráo, sáng như ánh trăng.
Lông mày như núi xuân, đôi mắt như chấm mực, khí chất ôn hòa mà cao quý, giống như công tử của một gia tộc danh giá.
Tôi vuốt má , Hứa Tư Hiên nắm lấy đầu ngón tay tôi.
"Em mới là người đẹp nhất," nghiêm túc . Anh muốn hôn tôi, sợ nhòe lớp son trên môi tôi, chỉ đành kiềm chế, nhẹ nhàng chạm vào dái tai tôi: "Tôi là của tiểu thư."
*
Chúng tôi bước lên sân khấu cùng nhau, mọi thứ diễn ra suôn sẻ.
Anh từng lo rằng mình sẽ sai điều gì khiến tôi bị người ta nhạo, tôi chẳng bận tâm.
Quy tắc là gì chứ? Chỉ cần ở vị trí đủ cao, dù cầm đũa bằng tay trái, tay phải cầm d.a.o ăn, người khác vẫn khen là phóng khoáng, không câu nệ.
Tôi chỉ dùng một câu đơn giản để thông báo về việc hủy hôn, không ai ồn ào, không ai ngạc nhiên. Ai nấy đều mỉm nhã nhặn, rõ ràng đã đoán trước .
Ngay cả nhà họ Trình, dù sắc mặt tái nhợt, vẫn cố gượng , chúc mừng tôi bằng câu: "Tiểu Tung không có phúc phận, mong Linh Nguyệt tìm lương duyên khác."
*
Chỉ có Trình Tung.
Một khoảnh khắc nào đó, ta bất ngờ thoát khỏi sự kiềm giữ của người bên cạnh, lao thẳng đến trước mặt tôi.
Đôi mắt ta đầy tơ máu, hét lên như điên loạn:
"Tại sao? Rốt cuộc là tại sao? Bạn đồng hành của em đáng lẽ phải là ! Mọi thứ của ta đều đáng lẽ là của ! Anh có gì kém hơn tên nghèo rớt mồng tơi đó? Anh ta là cái thá gì? Trước đây chỉ cần một ngón tay cũng có thể đè bẹp ta! Tại sao mọi người đều đối xử với như ?"
Bảo vệ lập tức kéo ta ra.
"Linh Nguyệt, em , em vẫn đúng không?" Anh ta như bừng tỉnh, nước mắt nước mũi tèm lem, bỗng quỳ sụp xuống, bật khóc: "Trước đây em đối xử với tốt như , là không biết trân trọng. Anh sai rồi, thực sự sai rồi. Xin em, hãy tha thứ cho !"
Khách khứa xung quanh cảnh tượng này với ánh mắt kỳ lạ, không nhịn bắt đầu xì xào bàn tán.
Tôi đã giận đến mức muốn tát ta một cái, Hứa Tư Hiên đã giữ tay tôi lại.
Tôi một cái, phát hiện ra cũng đang rất tức giận.
Môi mím chặt, ánh mắt trầm xuống.
Nhưng tôi biết không giận vì Trình Tung sỉ nhục mình. Anh chỉ thấy Trình Tung đã hỏng buổi sinh nhật của tôi.
Đây là sinh nhật đầu tiên mà rất mong chờ cùng tôi đón.
Bạn thấy sao?