Tôi c.h.ế.t lặng.
Cơn sóng cảm dữ dội từ cậu ấy khiến tôi không kịp trở tay.
Tôi do dự một lúc rồi hỏi: "Anh biết về Trình Tung?"
Lúc còn vị hôn phu mà tài trợ cậu ấy, tôi luôn cảm thấy mình rất thẳng thắn.
Tôi chưa từng nhắc đến Trình Tung với cậu.
Phải thừa nhận rằng, cậu ấy đúng.
Cậu ấy biết rất ít về tôi, tôi lại biết tất cả về cậu.
"Tôi biết. Tôi cũng biết chọn tôi là vì ta tài trợ cho Tô Vãn Đường." Giọng cậu đầy cứng rắn.
Tôi biện bạch: "Tôi tài trợ , không phải bao nuôi . Dù tôi có vị hôn phu..."
Cậu ngẩng đầu tôi, giọng pha lẫn chút tức giận: "Hà Linh Nguyệt, chúng ta chỉ là quan hệ 'tài trợ' thôi sao? Ngoài ra còn—"
Còn gì?
Tôi ngẩn người, thấy bàn tay đặt trên đầu gối cậu ấy siết chặt thành nắm .
"... Xin lỗi, tôi đã thất lễ." Cậu không tiếp, cơ thể căng cứng từ từ thả lỏng. "Mọi thứ tôi có đều là do cho, tôi không nên có những cảm khác."
"Tiểu thư, sau này tôi sẽ báo trước với ."
Giọng cậu nhẹ nhàng, từng chữ như lời hứa.
Nhưng ánh mắt cậu lại tối đi.
Cây nhỏ của tôi dường như đang héo úa.
*
Tôi im lặng vài giây, đưa tay kéo cổ áo cậu.
"Anh đừng mất mặt tôi." Tôi , "Tôi vốn chỉ muốn trồng cây thôi."
Mũi chúng tôi chạm vào nhau, hơi thở gần trong gang tấc.
"Chuyện của Trình Tung, tôi sẽ hủy hôn, chẳng liên quan gì đến . Tôi đã quyết định lâu rồi... Chỉ là gần đây chưa hủy vì gia đình tôi đang ở nước ngoài." Giọng tôi hơi gượng gạo. "Tôi cũng không cử người theo dõi . Lý lịch của , tôi chỉ xem qua lúc đầu. Còn việc gặp Tô Vãn Đường, tôi hoàn toàn không biết trước."
Thật phiền.
Xưa nay chỉ có người khác giải thích với tôi, tôi chưa từng giải thích với ai.
Kể cả Trình Tung cũng không có ngoại lệ.
Nhưng Hứa Tư Hiên là cây nhỏ của tôi.
Tôi sẵn sàng dành cho cậu sự kiên nhẫn gấp trăm lần người khác.
"Quan trọng nhất là, tôi chọn không liên quan gì đến ai khác." Tôi siết chặt tay: "… Là vì tôi thấy đẹp."
Hứa Tư Hiên tôi, dường như không thể tin .
Nhưng ánh mắt cậu đã bừng sáng trở lại.
Cây nhỏ héo úa giờ đã sống dậy đầy sức sống.
"Trừ ra." Tôi khẽ hừ, tay chạm xuống thấp hơn, "Không trừ ra."
Cậu vội bắt lấy tay tôi, vành tai đỏ bừng: "Tiểu thư."
"Gì?" Tôi , "Không phải bảo tôi bao nuôi sao?"
Tôi muốn biến điều đó thành sự thật.
Có lẽ người ngoài đều nghĩ , chỉ tôi biết, tôi thậm chí còn chưa hôn cậu, cùng lắm là nắm tay.
"Dù là như ," Hứa Tư Hiên khẽ , "thì đó cũng là tôi tự nguyện."
Cậu nâng mặt tôi lên, nhẹ nhàng hôn.
14
Ngày ba mẹ tôi trở về nước, Trần thúc đẩy xe lăn đưa tôi đi đón họ.
Ba tôi kỹ tôi một lúc, nắn nắn cánh tay tôi. Có vẻ như ông định "gầy đi rồi," cuối cùng không thể thốt ra, chỉ có thể mỉm hài lòng: "Cuối cùng cũng khỏe hơn chút rồi."
Mẹ tôi tháo kính râm, thẳng: "Chuyện nhà họ Trình và đứa trẻ tên Hứa Tư Hiên kia, cần phải rõ."
Họ đều đã biết về chuyện của Trình Tung và Tô Vãn Đường, không ai can thiệp vội vàng.
Đó là quy tắc của nhà họ Hà, họ sẽ không chủ thay tôi xả giận, sẽ luôn đứng sau điểm tựa cho tôi.
Tôi muốn gì cũng , muốn xả giận thì tự mình .
Tôi kể sơ qua câu chuyện, sau đó thản nhiên : "Con muốn hủy hôn với Trình Tung, trong buổi tiệc sinh nhật của mình."
"Nhà họ Trình xử lý không tệ," mẹ tôi gật đầu, "Chuyện hủy hôn, con tự quyết định là ."
"Xem ra Trình Tung đã chọc giận con không ít," ba tôi cảm thán, sau đó lập tức gạt bỏ người không còn quan trọng này ra khỏi đầu. "Còn đứa tên Hứa Tư Hiên, con mời cậu ấy đồng hành cũng , phải đưa đến để ba mẹ gặp mặt."
Nói xong, ông quay sang mẹ tôi với vẻ nịnh nọt: "Phải không, bà chủ Hà?"
Tôi: "... ..."
Không nỡ .
Mẹ tôi lại rất hưởng ứng: "Đúng , nhất định phải xem một chút."
Tôi thấy lạ: "Trước đây con muốn đính hôn với Trình Tung, ba mẹ đâu cần xem xét ta, sao lại phải kiểm tra Hứa Tư Hiên?"
"Khác chứ," ba tôi , "Ba còn lạ gì con. Trong lòng con, Trình Tung chỉ là thứ để con vui vẻ. Từ nhỏ con đã coi cậu ta là tài sản của mình, thích thì cho cậu ta lợi ích, coi như trò tiêu khiển. Con không bao giờ chịu thiệt với cậu ta, vì cậu ta không đủ sức con tổn thương. Khi thấy phiền, con chỉ cần đá ậu ta đi là xong. Với lại, một hôn ước bằng lời chẳng có gì ràng buộc."
"Nhưng Hứa Tư Hiên thì khác. Cậu ấy là người mà con đặt trong tim… À không, là cây mà con nâng niu." Ông thở dài, "Ba thật không ngờ, hóa ra cái tên Tiểu Cây mà con lần trước lại là cách gọi cảm của bọn trẻ các con."
Bạn thấy sao?