Bê Con Ăn Cỏ [...] – Chương 1

(Văn án)

 

Hôn phu của tôi lén tài trợ cho một bé.  

 

Tôi đi xe ngang qua trường học của bé, bắt gặp ấy đang kéo ống tay áo bạc màu của một chàng trai trẻ, rụt rè gọi cậu ta là “ Hứa.”  

 

Chàng trai có đôi mắt sáng, gương mặt thanh tú, dáng người cao ráo thanh lịch, như một cây bạch dương vươn thẳng.  

 

Tôi : “Mang cậu ấy lại đây.”  

 

“Tiểu thư?”  

 

Tôi ngẩng cằm lên, giọng thản nhiên: “Không có gì, chỉ là tôi cũng muốn tài trợ một chút thôi.”

 

01

 

Quản gia Trần thúc xưa nay luôn việc rất hiệu quả.  

 

“Anh Hứa” trong lời của Tô Vãn Đường nhanh chóng xuất hiện trước mặt tôi.  

 

Khi cậu ta đưa đến, tôi đang lật xem tài liệu về cậu.  

 

Hứa Tư Hiên.  

 

Ngoại hình vượt trội, ngay cả ảnh thẻ cũng toát lên nét thanh tú xuất trần, chỉ riêng đôi mắt đã đủ đánh bại nam lưu lượng* đang nổi đình nổi đám mà poster dán đầy khắp phố.  

 

(*Lưu lượng: thuật ngữ chỉ các ngôi sao nổi tiếng nhờ lượng fan đông đảo và sức hút truyền thông, thường gặp trong giới giải trí.)

 

Nhưng hiện tại, trạng của cậu ấy không mấy khả quan. Cậu trông kiệt quệ, mệt mỏi, lộ rõ vẻ tiều tụy.  

 

Tôi lập tức hiểu ra, đoán rằng cậu ấy đang gặp rắc rối gì đó.  

 

Hứa Tư Hiên mồ côi cha mẹ, gia cảnh nghèo khó, chỉ còn một bà nội vừa chẩn đoán mắc ung thư gan giai đoạn giữa đến cuối, hiện đang nằm trong bệnh viện.  

 

Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn học giỏi, đạo đức tốt, vừa học vừa để phụ giúp gia đình, đỗ vào Đại học A với tư cách thủ khoa khối tự nhiên.  

 

Những người quen biết cậu không ngớt lời khen ngợi, lý lịch sạch sẽ, hoàn hảo đến mức không tì vết.  

 

Tô Vãn Đường là bé hàng xóm của cậu, cả hai có mối quan hệ thanh mai trúc mã.  

 

Nhưng lòng thiếu nữ sao giấu .  

 

Tôi nhận ra sự ngưỡng mộ của bé.  

 

Cũng chẳng trách Trình Tung vì chuyện này mà nổi giận.  

 

02

 

Trình Tung thường ngày là một người trầm ổn, lãnh đạm.  

 

Tôi chưa bao giờ thấy ấy có cảm d.a.o quá lớn, gần đây ấy thường xuyên mất tập trung, ánh mắt cũng đầy vẻ u ám.  

 

Hôm qua, chưa kịp bước vào văn phòng của ấy, tôi đã nghe thấy đang chuyện điện thoại.  

 

Giọng của một người lớn tuổi từng trải, cao ngạo mà khuyên răn, là lời dạy bảo cũng là lời cảnh cáo.  

 

Anh : "Đường Đường, sắp thi rồi, phải tập trung vào việc học. Giao tiếp với bè xung quanh cần ý giữ khoảng cách, dù sao thì ‘biết người biết mặt không biết lòng.’"  

 

Giọng điệu luôn bình thản, trầm ổn không giấu sự ghen tuông đang bùng cháy dữ dội.  

 

Bàn tay định gõ cửa của tôi khựng lại.  

 

Tôi vốn dặn dì canh mang đến, định dùng bữa tối cùng , giờ đột nhiên mất hứng.  

 

Mấy năm nay, thái độ của đối với tôi rõ ràng là hời hợt. Dù là những lời hỏi thăm xã giao cũng đều mang tính công thức. Anh không quan tâm tôi ở cùng ai hay đang gì.  

 

Nhưng đối với ai cũng như .  

 

Cho đến khi tôi nghe tin tài trợ cho một nữ sinh nghèo khó.  

 

Trình Tung vốn không phải là người thích từ thiện.  

 

Thế , đã vì ấy trồng cả một cánh đồng hoa, đưa ấy ra biển ngắm bình minh, cùng ấy dạo khắp các góc phố trong thành phố. Anh không tiếc tiền để đổi lấy một suất du học trao đổi cho ấy.  

 

Thậm chí, còn ghen tuông như một chàng trai trẻ mới bước vào đời.  

 

Mọi người đều "giấu mỹ nhân trong lầu son."  

 

Ban đầu, phản ứng của tôi là bất mãn, sau đó muốn cắt đứt mối quan hệ này.  

 

Dẫu sao đó cũng là người tôi đã kiên trì theo đuổi bao nhiêu năm.  

 

"Tiểu thư," Trần thúc nhíu mày, do dự muốn gì đó, "Chuyện Trình thiếu gia tài trợ cho kia..."  

 

Trần thúc là quản gia mà gia đình tôi đặc biệt chọn cho tôi, trung thành không cố chấp. Đôi khi cách của ông không phải lúc nào cũng quang minh chính đại.  

 

Ánh mắt của ông trầm xuống, rõ ràng muốn giúp tôi xử lý "hòn đá cản đường" mang tên Tô Vãn Đường.  

 

"Đi thôi." Nhưng tôi ngắt lời ông.  

 

Thôi đi.  

 

Làm ầm ĩ cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ khiến tôi trông như một người phụ nữ oán trách.  

 

Tôi cũng không muốn mang chuyện này ra đối chất.  

 

Anh cố giấu tôi, tôi biết sự thật thì gì chứ?  

 

Mang bằng chứng ra bắt thừa nhận sao?  

 

Có lẽ, trong mắt , đó là ép phải đưa ra lựa chọn.  

 

Anh có thể chọn tôi, dù sao trước đây cũng từng như .  

 

Nhà họ Hà là một gia đình quyền thế khó với tới, con duy nhất Hà Linh Nguyệt lại là một người tật nguyền tính cách kỳ quái.  

 

Tôi giống như một miếng mồi béo bở mà ai cũng thèm muốn.  

 

Hoặc cũng có thể , tôi chẳng khác nào một xác c.h.ế.t sắp thối rữa. Dù hôi thối kinh khủng, vẫn có một đàn kền kền bay lượn quanh, háo hức muốn rỉa từng mảnh.  

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...