Trong phòng khách im lặng hồi lâu.Ngay lúc tôi sắp hết kiên nhẫn, Lâm Cận mới lên tiếng."Dự án cuối tháng, tôi rút lui."Tôi ngẩng đầu lên, nhếch mép ."Anh thật sự dám đấy."Không đợi ta , tôi dựa người ra sau, tên tra nam mặt dày này: "Đã dẫn mẹ đến xin lỗi rồi thì bắt đầu đi, đừng lãng phí thời gian nữa."Lâm Cận đứng dậy, mẹ Lâm Cận cũng miễn cưỡng đi theo.Nhưng Tần Vị Miên không chịu."Lý Mộng Giao đừng voi đòi tiên! A Cận đã nhượng bộ nhiều như rồi!"Tôi trêu chọc ta: "Không muốn thì mời về cho.""Vị Miên!"Lâm Cận lạnh lùng quát, Tần Vị Miên kìm nước mắt đứng dậy.Lâm Cận đứng trước mặt tôi, mẹ Lâm Cận và Tần Vị Miên đứng phía sau.Nhìn bọn họ trịnh trọng xin lỗi tôi, thật nực .Tôi đã đánh giá thấp Tần Vị Miên, đánh giá cao Lâm Cận, cũng đánh giá thấp sức mạnh của não tàn si .Anh ta e là cho rằng bồi thường chút đồ, xin lỗi là xong chuyện.Đã đương quan trọng như , mất đi thứ gì cũng không sao đúng không.Lúc nhà Lâm Cận rời đi, Tần Vị Miên đi cuối cùng.Cô ta đỏ hoe mắt, rằng sẽ nhớ kỹ sự sỉ nhục hôm nay.Tôi nhún vai, nhớ thì nhớ đi, nhớ cả đời coi như có trí nhớ tốt....Lâm Cận chịu thiệt, đạt thành thỏa thuận với trai tôi sẽ không khó ấy, để ấy yên tâm đấu đá nội bộ với Lâm Tử Nghiệp.Nhưng dù trai tôi không khó ta, không có sự trợ giúp của nhà tôi, ta là con vợ cả cũng không chiếm ưu thế trước con riêng.Nghe chuyện hủy hôn khiến ông nội Lâm Cận rất thất vọng về Lâm Cận.Tần Vị Miên lần này đã danh chính ngôn thuận, người trong giới đều biết Lâm Cận vì ta mà chống đối gia tộc.Còn tôi trở thành trò .Đương nhiên bọn họ không dám thể hiện trước mặt tôi, có thể xem tôi là trò cũng là lần đầu tiên trong nhiều năm qua.Tần Vị Miên cố ý tránh mặt tôi, không ngờ Từ Tử Tâm lại hẹn chúng tôi đến một bữa tiệc.Hôm nay Từ Tử Tâm đã mời cậu em hát nhảy hôm đó, tôi khá hứng thú với đôi mắt đó.Nhưng vừa đến tôi đã thấy Tần Vị Miên mặc chiếc váy dài màu đỏ rực.Xung quanh ta vây quanh mấy minh tinh nhỏ, rõ ràng là lấy ta trung tâm, lúc này không biết đang gì mà khanh khách.Tôi đang do dự có nên đi hay không thì trên vai xuất hiện một bàn tay.Từ Tử Tâm ghé sát tai tôi nhỏ: "Chị hôm nay báo thù cho em.""Đừng…"Chưa kịp xong, Từ Tử Tâm đã hùng hổ cầm một chai champagne, ấy ấn nút chai lắc mạnh vài cái rồi chĩa về phía Tần Vị Miên."Chào buổi tối mọi người! Hôm nay nữ chính 'cưỡng ép máy bay hạ cánh' Tần tiểu thư nể mặt đến đây, mọi người hoan nghênh nào!"Giọng của Từ Tử Tâm thu hút sự ý của tất cả mọi người, dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, mặt Tần Vị Miên đỏ bừng lên.Ngoại trừ Từ Tử Tâm, không ai hoan hô, tất cả đều đang xì xào bàn tán về ta."Đã không ai hoan nghênh Tần tiểu thư, để tôi hoan nghênh nhé!"Cô ấy rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng bóng, champagne trong tay chĩa thẳng vào Tần Vị Miên.Nút chai bật ra "bụp" một tiếng, cùng lúc đó là tiếng hét thảm thiết của Tần Vị Miên.Champagne phun thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của ta, phun hết cả chai, tóc tai Tần Vị Miên dính nhớp nháp trên mặt, người ướt sũng, chiếc váy đỏ diễm lệ lúc này trông thật quê mùa."Còn đứng ngây ra đó gì? Vỗ tay đi chứ."Mọi người xung quanh cố nhịn , vỗ tay.Chuyện này không liên quan đến tôi, Từ Tử Tâm cố lôi tôi vào cuộc.Không do dự, tôi xoay người bỏ đi.Nhưng tôi vừa đi hai bước, đột nhiên bị người ta ôm từ phía sau.Phía sau vang lên một tiếng kinh hô, tiếng chai thủy tinh vỡ tan và mùi m.á.u tanh cùng lúc ập đến.Có chất lỏng ấm áp nhỏ xuống vai tôi, tôi ngẩng đầu lên , là đôi mắt sáng lấp lánh đó.Chủ nhân của đôi mắt đó nhếch khóe môi, lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn.Trên đường đến bệnh viện, tôi thực sự không hiểu nổi mạch não của Tần Vị Miên.Người khó dễ cho ta là Từ Tử Tâm, sao ta lại trả thù lên tôi.Nhìn cái khí thế đó, nếu không phải Mạnh Vũ đỡ cho tôi, thì người đầu nở hoa chính là tôi rồi.Nghĩ đến đây tôi càng không hiểu, ta có biết đập vỡ đầu tôi phải trả giá đắt như thế nào không?Mạnh Vũ vào phòng phẫu thuật khâu vết thương, dù sao cũng còn trẻ nên không ngất xỉu.Tôi vừa ngồi xuống khu nghỉ ngơi, bố mẹ và chị Từ Tử Tâm đã đến.
Bạn thấy sao?