Bẻ Cánh Chim Hoàng [...] – Chương 2

2Gọi điện thoại cho Lâm Cận bị ta cúp máy, tôi chằm chằm vào tin nhắn ta gửi cho tôi.[Giao Giao, có việc gấp.]Tôi khẩy, việc gấp?Chơi cosplay với khác coi là việc gấp.Tôi và Lâm Cận quen biết mười sáu năm, là thanh mai trúc mã cũng không quá.Năm tôi mười tám tuổi, hai nhà thuận nước đẩy thuyền đính hôn.Vốn là chuyện môn đăng hộ đối, Lâm Cận cũng chưa từng có ý kiến gì.Nhưng ta lại ra trò gặp đích thực này thì thật mất mặt.Tôi trực tiếp gọi điện thoại cho ông nội ta mách lẻo.Thêm mắm thêm muối của tôi, ông nội Lâm tức đến mức ho sặc sụa.Sau hôm đó, tôi rất lâu không gặp Lâm Cận.Nhưng nghe ta bị ông nội đánh một trận, dự án trong tay bị chia đi một nửa, chuyện về ta và nhân cũng không còn truyền ra nữa.Nhà tôi cũng khá hài lòng với kết quả này, không ngờ có người không hài lòng tìm đến tận cửa.Hàng tháng tôi đều tổ chức một bữa tiệc, vừa để củng cố các mối quan hệ, vừa tạo cơ hội cho mọi người giao lưu.Tháng này tổ chức trên du thuyền, tôi rất ít khi xem danh sách khách mời, đều là thư ký lo liệu.Nhưng không ngờ lần này nhân của Lâm Cận cũng trà trộn vào .Trong thuyền có một quán bar nhỏ, tôi và mấy em thân thiết đang xem thần tượng đang hot biểu diễn ca hát nhảy múa trên sân khấu.Chàng trai kia chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, cho dù ở trong môi trường này cũng không che giấu ánh sao trong mắt cậu ta.Tôi đang xem đến say sưa thì một người phụ nữ cao ráo đứng chắn trước mặt.Chỉ liếc mắt một cái, tôi đã nhận ra ta là mèo hôm đó, nhân của Lâm Cận.Cô ta tôi từ trên cao xuống, mím chặt môi, vẻ kiêu ngạo trong mắt bức người.Tôi đầy dấu chấm hỏi, ?“Cô là ai đấy, không thấy chắn đường chúng tôi à?”Từ Tử Tâm là người nóng tính, vừa xem trai đẹp xem đến hăng say, suýt chút nữa đẩy nhân của Lâm Cận sang một bên.Giọng kiêu ngạo vang lên: “Tôi là Tần Vị Miên.”Từ Tử Tâm tôi, như đang hỏi tôi có quen không?Tôi lắc đầu, ấy lại sang người khác.Sau khi nhận một vòng đều không quen biết, Từ Tử Tâm đột nhiên đứng dậy đẩy Tần Vị Miên.“Cô bị bệnh à, thứ gì , bảo vệ, lôi ta ra ngoài.”Từ Tử Tâm không dùng nhiều sức, Tần Vị Miên chỉ bị ấy đẩy lảo đảo một cái.Nhưng ta cũng không phải là bông hoa trắng yếu đuối, dùng sức hất tay, lại đẩy ngã Từ Tử Tâm.Tôi đỡ trán.Từ Tử Tâm không phải là người hay thù vặt, tuyệt đối là người hay ghi thù.Lần này không dễ dàng bỏ qua như đâu.Quả nhiên, mấy em bên cạnh tôi đều đứng dậy, Từ Tử Tâm càng trực tiếp cầm chai rượu lên.Ngay khi Từ Tử Tâm sắp nổi đóa, Tần Vị Miên ngẩng cằm lên .“Lý Mộng Giao, nếu tôi xảy ra chuyện gì ở địa bàn của , Lâm Cận sẽ không tha cho đâu.”Giọng của Tần Vị Miên tự tin và kiêu ngạo, vô cùng tin tưởng vào lời của mình.Tôi không sợ Lâm Cận, càng không cảm thấy Lâm Cận sẽ vì ta mà không tha cho tôi.Nhưng tôi vẫn ngăn Từ Tử Tâm lại.Tôi mà để Từ Tử Tâm và Lâm Cận kết thù thì không hay rồi, nếu họ có ân oán gì thì xuống thuyền giải quyết đi.Tần Vị Miên rõ ràng là nhắm vào tôi, sau khi dỗ dành Từ Tử Tâm và những người khác đi, tôi mới chính thức đối mặt với Tần Vị Miên.Cô ta vẫn đứng đó, cao hơn tôi nửa cái đầu, dáng người mảnh mai, ngoại hình xinh đẹp.Trông không giống kiểu mà Lâm Cận thích.“A Cận không .”Tôi mím môi : “Rồi sao?”Như không ngờ tới phản ứng của tôi, Tần Vị Miên cứng họng.“Đều tại , A Cận mới bị ông nội đánh, công việc của ấy mới không suôn sẻ, ra chuyện như mà còn có thể như không có chuyện gì xảy ra sao?”Tôi chằm chằm vào mắt ta, từng chữ từng chữ : “Tất cả những chuyện này của Lâm Cận chỉ có thể trách bản thân ta, không có năng lực còn ngoại .”3Hai chữ “ngoại ” đ.â.m vào trái tim Tần Vị Miên, sắc mặt ta thay đổi, phản ứng dữ dội.“Cô và A Cận chỉ là hôn nhân thương mại, A Cận không phải ngoại !”“Tôi là vị hôn thê tất cả họ hàng nhà họ Lâm chứng kiến, ảnh đính hôn của chúng tôi còn treo ở tập đoàn Lâm thị, còn ta lăn lộn trên giường, đây không phải ngoại thì là gì? Có thể cho tôi biết không, tiểu tam?” 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...