“Trần Mạch! Anh…”
Anh ta dùng một tay ấn vết thương mà tôi đã đâm, sau đó đau khổ :”Nếu như em thực sự muốn, sẽ đưa cho em là . Chỉ là còn có một câu cuối cùng muốn với em, 9 năm qua không phải như em nghĩ đâu. Nếu như không một người, sao có thể ở với người ấy suốt 9 năm chứ?”
“Như à! Tôi tin , tôi tin vẫn còn chút lương tâm, tôi tin vẫn còn chút người cuối cùng, tôi tin thật lòng.”
Luật sự của tôi sẽ chuyển cho thoả thuận từ bỏ tài sản bất cứ lúc nào chuẩn bị trước đi, lúc nào có thời gian kí nhỉ?” Tôi cong môi lạnh.
“Mạch Mạch, em nhất định cứ phải hùng hổ ép người như sao?”
“Hùng hổ ép người? Đây không phải là do chính hứa sao? Sao lại trở thành tôi ép người rồi. Ồ! Tôi quên mất, luôn lật lọng, không giữ lời. Vậy không cần phí thời gian của mọi người nữa, gặp mặt ở tòa án đi!”
Tôi không còn nhẫn nại, kéo dì Từ quay người rời đi.
12
“Được! Em muốn, bây giờ sẽ kí cho em.” Bùi Tịch bắt lấy cổ tay của tôi.
“Được! Vậy bây giờ tới phòng luật sư.”
Không cho ta thêm cơ hội, tôi trực tiếp lái xe chở ta đến văn phòng luật sư, đúng lúc Tùng Ý cũng đang ở đó giúp tôi thảo luận một số chi tiết với luật sư về vụ kiện.
Trong lúc đi đường, Trần Nhụy gọi điện cho Bùi Tịch, hỏi ta đang ở đâu.
Bùi Tịch lòng như tro lạnh , ta bây giờ phải đi chuộc tội, đem mọi thứ trả lại cho tôi.
Trần Nhụy ở bên kia đầu dây hét lớn :”Anh không bốc đồng! Trần Mạch nó không như nghĩ đâu, đừng bị nó kích thích, em và Tiểu Dã còn cần phải sống, Bùi Tịch phải suy nghĩ cho rõ ràng!”
Tôi lái xe một câu cũng không , thật là bình tĩnh nhỉ! Chị ta đã mặc định đứa con của tôi là của chị ta rồi.
Chỉ sợ chị ta sẽ không còn mạng mà muốn thôi!
Bùi Tịch sau khi ngắt điện thoại, thì không gì nữa.
Lần này tôi không mang theo dì Từ, dì ấy về nhà nấu cơm rồi.
Trong xe chỉ có hai người chúng tôi, đã có vô số lần, chúng tôi đi chung xe như , lúc thì lái, lúc thì tôi lái.
Lúc đó chủ đề chúng tôi thường là :"Công ty có những chi phí nào có thể kiểm soát, có thể kí đơn hàng mới hay không, sao có thể quản lý những người bên dưới, việc học của Bùi Dã...Đủ thứ chuyện hòa lẫn cuộc sống của chúng tôi với nhau.
Lúc đó còn trẻ lại có rất nhiều hy vọng và kỳ vọng, luôn cảm thấy nếu chúng tôi cùng nhau cố gắng, con đường sau này sẽ vô cùng rộng mở.。
Nhưng hóa ra, giấc mộng ấm áp tươi đẹp đó, bên trong lại tồi tệ đến .
Khi xe dừng đèn đỏ ở ngã tư, tôi lạnh giọng hỏi :"Bùi Tịch, đã nghĩ kĩ chưa? Đừng có đến lúc đến nới lại nuốt lời, thời gian của mọi người đều rất quý giá.”
Anh ta tựa đầu lên ghế, mệt mỏi nhắm hai mắt lại :"Anh đã rồi, nếu em muốn, sẽ cho."
Tôi không đáp, mà mà nhấn ga lao thẳng đến văn phòng luật sư.。
Chúng tôi quen nhau 10 năm, Bùi Tịch rất thanh cao, ta đồng ý cầu của tôi như , tôi không hề cảm thấy bất ngờ.
Nhưng ta hứa là một chuyện, có hay không lại là một chuyện khác.
Nhưng tôi chính là muốn cho ta tận mắt xem, chút thanh cao này của ta cũng chỉ là lớp vải che giấu cái đạo đức giả và vô dụng của ta mà thôi.
13
Người của văn phòng luật sớm đã Tùng Ý báo trước, sớm đã chuẩn bị xong thỏa thuận.
Bùi Tịch chỉ mới nghe vài câu, đã thấy Trần Nhụy chạy hổn hển đến :”Bùi Tịch, kí rồi, em và Tiểu Dã biết sao đây?”
Tôi khoanh tay lạnh :”Vẫn chưa kí đâu? Ở đây không có sân khấu diễn đâu, hai người các người về nhà mà diễn đi!”
“Mạch Mạch, em nhất định phải như sao? Trần Nhụy ấy chỉ là đang quan tâm đến và Tiểu Dã thôi, ấy …” Bùi Tịch cau mày lại sắp bắt đầu một bài phát biểu cảm của mình.
Tôi không nhịn cắt ngang lời :”Tôi biết các người cảm tốt, tôi thật sự không có hứng để biết. Anh không kí thì đi đi! Gặp nhau ở tòa án, chỉ là lần sau không cần phải diễn cái trò này ra nữa đâu, khiến người khác vô cùng buồn nôn đấy.”
“Mạch Mạch, em cho rằng đang để ý cái này sao?” Anh ta xong định kí, lại bị Trần Nhụy nắm chặt lấy.
Bạn thấy sao?