Bay Về Phía Mặt [...] – Chương 7

Anh ta dường như vẫn còn chưa biết chuyện đứa bé đã mất.

Tôi cũng bảo dì Từ đừng cho ta, tôi sợ bây giờ tôi thấy ta, sẽ không quan tâm đến gì cả mà đồng quy vô tận với hắn.

Cả người vô vùng mệt mỏi, ngay đến sức mắng chửi ta cũng tạm thời không có.

Dứt khoát tắt điện thoại.

Ở bệnh viện ba ngày, tôi và dì Từ cùng nhau trở về.

Buổi trưa dì Từ đi mua đồ ăn chuẩn bị hầm canh gà cho tôi.

Tôi nằm trên ghế sô pha, ánh mắt lướt qua nơi tôi bị đẩy ngã dập bụng.

Trên thảm vẫn còn vết máu màu nâu sẫm, tôi chỉ cảm thấy như mình đang mơ.

Đờ đẫn thất thần chỗ đó hồi lâu.

Mãi tới khi cửa nhà đột nhiên mở ra, một cơn gió lạnh thổi đến giống như thổi vào trong xương của tôi , tôi co rúm người lại rùng mình một cái.

Quay đầu lại thấy Bùi Tịch đang đứng trước cửa, đôi mắt đỏ hoe, từng bước lại gần chỗ tôi.

Tôi đứng dậy, lạnh lùng .

“Mạch Mạch, vừa mới biết… …” Anh ta luống cuống muốn giải thích.

Tôi tát cho ta một cái.

Anh ta không tránh :”Xin lỗi, thật sự không biết sẽ như thế này.”

“Hừ! Không biết sao? Không biết sao lại cởi quần lăn lộn trên giường với Trần Nhụy?”

“Anh…”

“Anh biết chị ta là ai không hả ? Bùi Tịch?”

“Ồ! Không đúng, lúc mới bắt đầu tính kế tôi, không phải đã biết mối quan hệ của tôi và chị ta rồi hay sao? Các người xem tôi là cái gì hả? Ngu ngốc đến mức không có thuốc chữa à?”

“Mạch Mạch à, không phải, không phải, không có ai dùng 10 năm để ra chuyện này, chỉ có thật sự thích…” Anh ta vừa , vừa muốn giơ tay ra ôm tôi.

Cả người tôi như cứng đờ hét lên :”Đừng đụng vào tôi! Buồn nôn! Các người sao có thể buồn nôn đến chứ!”

“Mạch Mạch, là sai, tuyệt đối không phải như em nghĩ. Anh chỉ là cảm thấy có lỗi với ấy, chỉ muốn cố hết sức bù đắp cho ấy.”

“Vì thế bù đắp lên giường à? Bù đắp đến mức trịch thượng phải ở bên cạnh người như tôi, muốn dùng máu thịt của tôi để thay các người sinh con sao? Để thể hiện cao quý của các người sao?”

Anh ta kinh ngạc về phía tôi :”Đứa bé?”

“Vẫn còn giả vờ cái gì? Vẫn còn chưa diễn đủ à? Hay cần tôi tiếp tục trợ hứng cho đau khổ dai dẳng của các người? Bùi Tịch, là đồ súc vật sao? Đứa con tôi mang thai 10 tháng, đứa bé mà tôi mất nửa tính mạng đau đớn đẻ ra, ngay từ lúc bắt đầu đã coi nó như vật sở hữu của và Trần Nhụy phải không?”

“Nếu không thì nó sao có thể đặt một cái tên khó nghe đến thế? Bởi vì bức tranh triển lãm Pari kia của Trần Nhụy phải không?

Ngay từ lúc đầu tôi thực ra không đồng ý đặt cái tên này, là vì để biện minh cho việc đó, đã bịa ra một câu chuyện ma quỷ để lừa tôi.

Anh lúa mạch ở trên đồng mới có năng lượng nhất, hy vọng tôi và con trai sẽ là hậu phương vững chắc nhất.

Lời dối nhiều sơ hở đến thế.

Nhưng tôi lại thật sự tin tưởng.

Ngu đến mức cho rằng bản thân đã thực sự tìm hạnh phúc.

“Mạch Mạch! Mạch…” Anh ta cau mày, trong mắt có vài phần hoảng loạn tôi.

Tôi chỉ cảm thấy ghê tởm, tiếp tục chuyện ngày hôm đó tôi đã biết sự thật khi xem lịch sử trò chuyện của ta với Trần Nhụy.

“Giấc Mộng Nguyên Dã”, Trần Nhụy không thể sinh con, chị ta chị ta coi bức tranh đó như đứa con của mình, vì thế ta đặt cái tên đó cho đứa con của tôi? Anh đem đứa con của tôi bù đắp cho sự sai lầm của đối với chị ta sao hả?”

“Dựa vào đâu? Dựa vào đâu chứ? Anh có tư cách gì đối xử với tôi như ? Anh coi tôi là cái gì? Anh còn là con người không?” Tôi như mắc bệnh tâm thần điên cuồng chất vấn ta.

“Trần Mạch, không phải, không phải đâu, cho một cơ hội, em nghe giải thích.” Anh ta luống cuống nắm lấy tay tôi.

Tôi dùng lực hất ra hét lớn :”Đừng đụng vào tôi! Tôi cho đụng vào tôi sao? Không nghe thấy à?”

“Anh không, không! Chỉ cần em có thể nguôi giận, em đi cũng .” Anh ta nhân cơ hội ôm tôi từ đằng sau, nước mắt rơi lên gáy tôi.

Tôi chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Tôi dùng sức đẩy ta ra, dù gì ta cũng là một người đàn ông, tôi giống như một con thú bị ta ôm chặt.

Mãi cho đến khi tôi cúi đầu cắn mạnh lên cánh tay mặc áo len bị lộ ra của ta, ta bị đau mới buông tôi ra.

Tôi lao tới bàn uống trà cầm lấy con dao gọt hoa quả, quay người đâm tới.

Anh ta không cảnh giác bị tôi đâm một nhát vào xương sườn, sắc mặt ta lập tức tái nhợt.

Tôi hơi choáng cáng, tôi chưa từng người, lúc gia đình tôi nghèo khổ, tôi từng giúp người ta lợn.

Cảm giác dao đâm vào da, với khi tôi lợn không có gì khác biệt.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...