Bay Về Phía Mặt [...] – Chương 2

Tôi mềm lòng đến mức hồ đồ, vì để chăm sóc tốt cho nó, vì để tôi và Bùi Tịch không cần phải lo cho cả hai bên.

Tôi dần dần chuyển tập trung, lui về hậu phương vững chắc cho gia đình nhỏ của chúng tôi, để ấy có thể yên tâm không bị phiền đem chuyện công ty xử lý tốt.

Nhưng đến bây giờ mới qua vài năm ngắn ngủi, tôi lại từ trong miệng ấy trở thành một người vợ ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì ư.

Bàn tay cầm điện thoại hơi run run, tôi nhịn xuống hết những suy nghĩ kia :

“Tại sao em lại không tra sổ sách của công ty? Công ty là của một mình hay sao? Em tra các khoản chi tiêu sao lại là nghi ngờ rồi?”

“Bùi Tịch, đây tính là chưa đánh mà khai không?”

“Anh chưa đánh mà đã khai cái gì chứ? Trần Mạch gần đây em uống nhầm thuốc à? Cả ngày nghĩ này nghĩ nọ, cũng không biết nên như thế nào.” Anh rất nhanh, ngược lại còn mang theo vài phần trách móc, xong lại bất lực thở dài :”Em muốn tra thì tra đi! Đó là quyền của em.”

Cuộc gọi nhanh chóng bị tắt.

Chỉ có điều khiến tôi không ngờ đến là, buổi chiều ta đột điện đặt cho tôi một bó hồng lớn.

Anh thời gian này hơi bận, nên đã lờ là tôi.

Tôi lạnh lùng bó hoa vận chuyển bằng đường hàng không kia đến, hoa hồng vẫn còn sương đọng lại, chỉ cảm thấy trào phúng.

Trước đây không lâu, ta với tôi, ta không thích những chuyện vô nghĩa như thế này, cuộc sống chính là lo cơm áo gạo tiền.

Những thứ này đều là chiêu trò của người bán hàng.

Vì thế những năm chúng tôi bên nhau, trừ khi tôi thực sự cầu, ta đều chưa từng chủ mua hoa tặng tôi.

Cũng có thể là do ban đầu kinh tế còn hạn hẹp, sau đó thì sao chứ?

Cảm thấy tôi không đáng để lãng phí tâm tư sao?

Đáng là bây giờ ta lại chủ mua hoa tặng tôi, mà nguyên nhân lại là để an ủi tôi, sợ tôi phát hiện ra ta ngoại .

Vậy cái túi xách đột nhiên mua kia, có phải cũng bởi vì đã mua cho người phụ nữ kia rất nhiều lần rồi, đột nhiên thức tỉnh lương tâm, nên mua về cho tôi?

3

Căn phòng gần tối trống trãi đến ghê người.

Đây là ngôi nhà một nhà ba người chúng tôi ở nhiều năm qua, lúc này dường như không khí lạnh đến nỗi cho con người ta thấy không chịu nổi.

Người giúp việc đã nấu cơm xong đi về rồi, con trai Bùi Dã đang chơi bên nhà chị Trần Nhụy, đã mấy ngày chưa về.

Bùi Tịch gọi điện về hỏi tôi đã ăn cơm chưa.

Lại mấy câu quan tâm có lệ :”Mạch Mạch à em đừng nghĩ nhiều nữa, không tốt cho con đâu. Đợi xong việc, sẽ về nhà với em.”

Tôi không gì, điện thoại đặt ở trên bàn, tôi đứng dậy bật điều hòa cao hơn một chút.

Nhưng căn phòng quá lớn, vẫn cảm thấy lạnh, tôi đã không còn nhớ rõ gần đây ăn tối một mình bao nhiêu lần rồi.

Dường như con trai rất thích chị Trần Nhụy, cứ nghỉ đông là đòi qua bên đó không ở nhà.

Rõ ràng trước đây tôi và Bùi Tịch chen chúc trong căn nhà chưa đầy 10 mét vuông cũng không chưa từng có cảm giác thế này.

Lúc đó ngay cả điều hòa chúng tôi cũng không nỡ bật, như thể hai người ở cạnh nhau là có thể vượt qua mọi khó khăn.

Giọng bất an của Bùi Tịch cất cao :”Mạch Mạch? Trần Mạch? Em có đang nghe không?”

Nhiệt độ tăng lên nhanh chóng, trong lòng vẫn trống rỗng lạc lõng như trước.

Tôi hơi ngẩn ngơ, âm thanh đầu dây điện thoại bên kia lại truyền đến, nghe như rất lo lắng :”Trần Mạch? Em sao thế? Trần Mạch!”

“Em không sao, chỉ hơi mệt thôi, cứ như đi!”

“Em vừa rồi lo lắng muốn chết….”

Tôi không nghe nổi lời ta nữa rồi, trực tiếp tắt luôn cuộc gọi.

Thực sự quan tâm tôi, để ý tôi, sẽ ra chuyện đó trong lúc tôi đang mang thai sao?

Con người sao lại có thể dễ dàng thay đổi đến thế chứ?

Trên đời này tôi còn có thể tin tưởng ai?

Tôi chiếc tủ trong phòng khách, bày ra đồ chơi utraman.

Đột nhiên tôi rất nhớ Bùi Dã, nó là đứa con tôi mang thai 10 tháng đẻ ra.

Tôi và nó cùng chung huyết thống, nó là người thân nhất của tôi ở trên đời ngoại trừ Bùi Tịch ra.

Tôi mở tủ, thay quần áo rồi lái xe đến đón nó.

4

 

Sau khi mang thai, cả người tôi vô cùng mệt mỏi, lười không thích ra ngoài.

Vì thế Trần Nhụy ở đây đã hơn nửa năm tôi vẫn chưa đến qua.

Vừa mở cửa, chị ta dường như rất kinh ngạc.

Bùi Dã đang chơi game ở phòng khách, tôi có chút tức giận gọi nó :”Bùi Dã, hôm nay con đã chơi game bao lâu rồi hả? Lâu nay toàn chơi như thế sao?”

Nó ngay cả mông cũng không đậy, ngước đôi mắt phiền chán lên tôi :”Có phiền hay không chứ? Nghỉ học rồi, mẹ còn muốn quản con nữa? Con không có một chút tự do nào sao?”

Đứa con tôi mang thai 10 tháng, mất nửa mạng mới sinh ra lại dùng ánh mắt như thế, giọng như thế chuyện với tôi.

Ánh mắt của nó đã hơi cận rồi, thế nên tôi mới nghiêm khắc quản nghiêm thời gian chơi game của nó.

Tôi chỉ cảm thấy cơn tức giận dồn lên đầu, hô hấp cũng thấy khó khăn.

Lớn nhỏ trong nhà đều là bộ dạng quỷ dị thế này sao?

“Bùi Dã đi ra đấy? Mẹ là ai? Đây là thái độ mà con nên với mẹ sao hả?

Bùi Dã không gì, quay người đi, nhắm mắt ngơ tiếp tục chơi game.

Tôi còn chưa gì, Trần Nhụy đã chặn tôi lại, hết nước hết cái khuyên bảo :”Mạch Mạch, nó đang còn nhỏ, em tranh cãi với nó cái gì? Con nít cũng có nhân quyền mà?”

Tôi :…

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...