8 năm kể từ sau khi kết hôn, lần đầu tiên Bùi Tịch tặng tôi một chiếc túi hiệu hãng Hermes, lúc thanh toán tôi mới phát hiện ta mà lại là khách hàng VIP của cửa hàng
Tôi gặng hỏi đã tiêu tiền kia cho ai.
Anh ta trả lời qua loa là mua tặng cho khách hàng xã giao.
Sau đó tôi thấy một tủ túi xách hãng Hermes trong căn chung cư của chị .
Chị ấy lại khó chịu :”Là ấy cứ mua tặng đấy chứ.”
Đứa con trai của tôi và Bùi Tịch, cũng vô cùng thân thiết ôm cánh tay của chị ta :”Tại sao dì không phải mẹ con chứ?”
Tôi mất một thời gian dài mới biết, Bùi Tịch và chị ta đã từng nhau.
Chỉ bởi vì chị ấy từng sẩy thai tổn đến tử cung không thể mang thai nữa, chị ấy mới tác hợp cho hai chúng tôi bên nhau.
Nhưng bây giờ chị ta hối hận rồi, mẹ lại đến khuyên tôi dưa xanh cố hái không ngọt, bảo tôi nhanh chóng chia tay.
Tôi vào khuôn mặt đoàn kết của bọn họ.
Bỗng , đồng ý với bọn họ :”Được! Tôi buông tay thành toàn cho hai người.”
“Thành toàn cho hai người trở thành đôi uyên ương đoản mệnh.”
1
Hôm đó là sinh nhật 30 tuổi, sau khi Bùi Tịch dẫn tôi đi ăn xong, bỗng kéo tôi đi dạo SKP, rồi tặng cho tôi một chiếc túi xách hiệu con voi màu xám Hermes.
Từ trước đến nay tôi đều cho rằng những hãng túi xách kia bán đắt như , hầu hết là nhãn hiệu cao cấp.
Nhưng nghĩ lại, đây là tấm lòng hiếm có của , trong lòng khó tránh dâng lên một chút ngọt ngào.
Cho đến khi thanh toán, tôi mới phát hiện ấy mà lại là khách hàng VIP của cửa hàng.
Mặc dù tôi không đòi hỏi những thứ đồ kia, người trong giới mua rất nhiều, đại khái vẫn biết rõ muốn trở thành hội viên VIP của cửa hàng bắt buộc phí tiêu dùng phải trên 100 vạn mỗi năm.
Tôi không mua, Bùi Tịch cũng không có nhu cầu dùng cái này, cầu của thẻ hội viên kia sau mà đáp ứng .
Vừa về đến nhà, tôi không nhịn nữa, gặng hỏi phí tiêu dùng kia mua cho ai.
Anh ta sắc mặt không đổi tôi :”Quà tặng cho khách hàng xã giao bây giờ hầu hết đều tặng cái này.”
Tôi vô thức muốn hỏi tiếp, ta lại trở nên mất kiên nhẫn.
Ném chiếc túi xách lên trên ghế sô pha, cáu kỉnh châm điếu thuốc, đang định hít một hơi, lại cái bụng hơi nhô lên của tôi, cuối cùng ấn mạnh điếu thuốc vào gạt tàn :”Trần Mạch, cũng rất mệt, công ty một mớ chuyện, em có thể đừng nghi thần nghi quỷ như không? Điều đó cũng không tốt cho đứa bé.”
Hóa ra ấy vẫn còn nhớ tôi đang mang thai?
Chúng tôi sắp có đứa con thứ hai rồi, sao ấy có thể nỡ lòng nào chứ?
Quen biết 10 năm, ở bên cạnh nhau 9 năm, những ngày tháng nương tựa vào nhau kia, khiến chúng tôi đều vô cùng hiểu đối phương.
Giận dỗi cáu kỉnh của , không những không tôi hết nghi ngờ, còn khiến tôi càng khẳng định hơn, cuộc hôn nhân này của chúng tôi chắc đã thật sự xảy ra vấn đề rồi.
Công ty là do tôi và một tay dựng, để tiện quản lý, ngay từ đầu chúng tôi đã chuẩn bị quản lý sổ sách đầy đủ, ghi chép rõ ràng.
Tặng quà cho khách hàng thuộc vào phí chiêu đãi nghiệp vụ, chỉ cần tôi một đối một những ghi chép từng mua túi Hermes trong năm nay là biết rồi.
Gần 2 năm, mặc dù tôi dần dần lui về nội trợ để chăm sóc con cái, ở công ty vẫn có quyền phát ngôn nhất định.
Chỉ trong chốc lát, Tiểu Trương bên tài vụ đã gửi cho tôi thông tin chi tiết chi phí chiêu đãi khách của bên nghiệp vụ trong những năm gần đây.
Tôi kĩ thì nhận ra, trước đây công ty rất hiếm khi mua túi Hermes để quà, hầu hết là mua các loại rượu, thuốc lá hay một số loại trà nổi tiếng hoặc thẻ mua sắm ở trung tâm thương mại.
Nhưng từ tháng 6 năm nay, đột nhiên có một số đơn đặt mua túi Hermes.
Nhìn có vẻ rất là ăn khớp, thực tế sau khi tính toán kĩ lưỡng, chỉ là một vài chiếc khăn lụa, dụng cụ ăn uống, nước hoa, thỉnh thoảng có một hai chiếc túi xách cấp thấp thôi.
Hoàn toàn không đủ phí chi tiêu VIP.
Tim tôi phút chốc chìm xuống đáy.
Tôi vẫn luôn cho rằng chúng tôi là một gia đình ba người hạnh phúc, bây giờ xem ra, những thứ này dường như chỉ có một mình tôi nghĩ .
2
Kiểm tra sổ sách chưa đến hai ngày, Bùi Tịch bỗng vô cùng tức giận gọi điện chất vấn tôi :”Trần Mạch em đang điều tra sao hả? Tính nghi ngờ của em nặng đến sao?”
Trong lòng ngày càng lạnh lẽo, nếu như không phải ấy thẹn quá hóa giận, có khả năng tôi sẽ còn nghĩ, có phải do bản thân đã suy nghĩ quá nhiều rồi không.
Nhưng dáng vẻ của ấy bây giờ, càng xác nhận sự phỏng đoán của tôi.
Tôi nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, dường như không cảm nhận cơn đau, chỉ nhẹ nhàng hỏi lại :”Em điều tra cái gì rồi? Nghi ngờ cái gì nặng rồi?”
Đầu kia điện thoại dừng một lát, sau đó ấy giả vờ bình tĩnh :”Không dưng em lại đi tra sổ sách của công ty gì? Em ở nhà rảnh quá không có việc hay sao hả?”
Ở nhà nhàn quá không có việc gì ư? Tôi có chết cũng không nghĩ đến, có một ngày, người chồng cùng tôi lăn xả lập nghiệp sẽ tôi như .
Lúc tôi vừa sinh con, cũng không nghĩ sẽ nghỉ , mãi cho đến khi Bùi Dã 3 tuổi, hay bị ốm sốt.
Bộ dạng nhỏ bé kéo góc áo của tôi cầu xin tôi, bảo tôi đừng rời đi.
Bạn thấy sao?