Tiếng ho từ phòng bệnh vang lên không ngớt.
Ba tôi bệnh đã mấy năm, tôi hiểu quá rõ trạng hiện giờ.
Không dám chần chừ thêm phút nào, tôi bắt xe đến thẳng trụ sở Chu thị.
Những nhân viên từng cung kính gọi tôi là “Chu phu nhân”, giờ lại lạnh nhạt như người dưng.
Tôi gào lên ở cửa như một mụ đàn bà chợ búa.
Sĩ diện giờ không đáng một xu. Dù sao tôi vẫn là Chu phu nhân.
Nhưng kết quả chỉ là bị vài nhân viên bảo an kéo ra ngoài.
Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể đứng canh ngoài cửa.
Trời hè đầu giờ chiều nóng như thiêu đốt.
Tôi đứng đấy suốt cả buổi chiều, đến khi mắt hoa chóng mặt, nghi ngờ mình bị say nắng.
Đang tuyệt vọng không biết sao thì nghe ai đó :
“Chu tổng bảo lăn lên trên.”
Lăn thì lăn.
Anh ta nắm giữ sinh mạng của ba tôi, tôi chẳng còn lựa chọn.
Tôi đi thang máy lên đến văn phòng của ta.
Cả tầng lầu rộng lớn, ngoài trợ lý riêng thì không còn ai.
Tôi thấy ta đang cầm điện thoại, dịu dàng dỗ dành ai đó:
“Không sao đâu, bảo bối. Sẽ không sao cả. Mấy tin tức đó sẽ xử lý, không để ai em tổn thương đâu.”
“Bảo bối đừng giận nữa, để ra mặt cho em, không?”
Tôi đứng ở cửa.
Lắng nghe từng lời từng chữ ta — ngọt ngào, cam kết, vỗ về, giống hệt như ngày xưa ta từng với tôi.
Tim tôi như bị ai từng nhát từng nhát xé rách.
Không biết đã qua bao lâu, ta cuối cùng cũng cúp máy.
Sắc mặt lập tức lạnh băng.
Anh ta thấy tôi không một lời.
Tôi đứng đó, thấy ta châm điếu thuốc, lửa đỏ nơi đầu ngón tay bập bùng cháy lên, khói phả về phía tôi.
Hồi nhỏ tôi từng bị viêm phổi nặng, rất kỵ khói thuốc.
Trước kia ta không hút trước mặt tôi, còn nghiêm cấm người khác hút.
Nhưng không biết từ bao giờ… mùi thuốc lại tràn ngập xung quanh tôi.
Khói không chỉ sộc lên mũi mà như chui cả vào tim, vào phổi, vào mắt.
Nghẹn đến chảy nước mắt.
Tôi mấp máy môi, rất lâu mới lấy lại giọng:
“Chu Kinh Hoài…”
Tôi vừa gọi tên ta, ta đã quay phắt đầu lại.
Ánh mắt đó — lạnh buốt, trần trụi, không hề có một tia cảm.
Anh ta tôi, giọng rít qua kẽ răng:
“Cô ấy còn nhỏ như , em ầm lên để cả thành phố, cả nước đều biết. Em bảo ấy sau này phải sống sao?”
Tôi đứng im ở đó, bỗng nhiên hiểu ra… mình có gì cũng vô nghĩa.
Tôi ngẩng đầu lên ta, hỏi:
“Vậy… Chu tổng muốn tôi phải thế nào?”
10.
Chỉ một câu nhẹ nhàng của tôi, không quá nặng, không quá nhẹ, lại không biết thế nào chọc giận ta.
Anh ta giơ tay túm lấy món đồ trang trí trên bàn, giơ cao lên định ném.
Tôi món đồ gốm trong tay — một con búp bê bằng sứ.
Tim như bị ngâm trong nước chua, vừa đau vừa xót.
Đó là món quà chúng tôi tự vào ngày cưới. Anh từng đặt nó trên bàn suốt gần bốn năm trời.
Anh liếc tôi một cái, rồi món đồ trong tay.
Chỉ dừng lại chốc lát, rồi vẫn ném thẳng về phía tôi.
Búp bê va vào lớp kính chống đạn phía sau tôi, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Mảnh sứ bay tung, vụn vỡ quệt qua má tôi, một đường rạch mảnh hiện lên da.
Nhưng tôi không có cảm giác gì cả. Như thể đã sớm… tê liệt rồi.
Anh từng rồi còn gì?
Bây giờ phải trút giận thay cho “bảo bối” của .
Tôi cũng muốn biết — sẽ xử lý kẻ “tội đồ” như tôi ra sao.
Tôi vẫn đứng đó, không nhúc nhích.
Anh bước đến gần, một tay nâng cằm tôi lên, bóp mạnh quai hàm:
“Tôi cho biết, Du Uyển mang thai rồi, con bé còn nhỏ, dễ bị sốc. Nếu nó có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho .”
“Vậy thì trước tiên cứu ba tôi đi, nếu không tôi vẫn sẽ tiếp tục ầm lên.”
“Cô…”
Anh siết chặt tay, rồi buông ra với ánh mắt chán ghét:
“Cút!”
Tôi vẫn cố chấp đứng ở cửa, không nhúc nhích.
Anh cau mày:
“Vài ngày nữa bác sĩ sẽ tới.”
Đó là điều tôi muốn nghe.
Vừa nghe xong, tôi xoay người rời đi, một giây cũng không muốn nán lại.
Dù đầu óc vẫn quay cuồng, ít nhất, tôi đã đạt mục đích.
Hôm nay là sinh nhật của ba, tôi mua một chiếc bánh kem nhỏ, muốn cùng ông ăn mừng.
Tôi cầm bánh, vui vẻ kể cho ba nghe chuyện bác sĩ sẽ tới khám.
Nhưng ông chỉ tôi rất lâu, rồi nhẹ giọng hỏi:
“Trinh Trinh, con mệt lắm rồi phải không?”
“Không đâu ba, con ổn mà. Đợi ba khỏi bệnh, mình rời khỏi Nam Thành, mình…”
“Trinh Trinh… ba thì… mệt thật rồi.”
“Ba… con… con…”
“Ba xin lỗi, Trinh Trinh. Lẽ ra ba phải là người bảo vệ con. Nhưng con không đáng phải khổ thế này… Con hãy sống vì chính mình không?”
“Không sao đâu ba… Con không thấy mệt mà… Chu Kinh Hoài cũng hứa rồi… Chúng ta sắp…”
“Trinh Trinh… sống cuộc đời của con đi… Đừng vì bất cứ ai mà thoả hiệp nữa. Mấy viên thuốc ấy đắng lắm, chàm ngứa mọc khắp người, ngày nào ba cũng chịu đựng… Nhưng đây là quyết định của ba. Không liên quan gì đến con hết, hiểu không? Trinh Trinh cũng không muốn thấy ba tiếp tục đau đớn… đúng không?”
Ông đến đó, bỗng ồ ồ nôn ra máu.
11.
Khi bác sĩ đến nơi, đã muộn.
Ba tôi đã uống một lượng lớn thuốc không phép dùng chung với thuốc điều trị hằng ngày.
Thể trạng vốn đã yếu, cộng thêm sốc thuốc, chưa kịp cấp cứu thì ông đã…
Ra đi.
Tôi đích thân tiễn ông về nơi an nghỉ.
Ba tôi từng là một người cao to khỏe mạnh.
Nhưng bệnh tật khiến ông không chỉ gầy gò, mà như thu nhỏ lại.
Giờ đây, chỉ còn lại một hũ tro cốt bé xíu.
Tôi chôn ba bên cạnh mẹ.
Từ giây phút ấy, thế giới của tôi thật sự chỉ còn lại một mình.
Tôi mệt mỏi đến kiệt sức.
Chỉ muốn thoát khỏi thành phố này càng sớm càng tốt.
Tôi gọi điện cho Chu Kinh Hoài.
Bình thản :
“Chu Kinh Hoài, chúng ta ly hôn đi.”
Đầu dây bên kia vẫn là giọng chán chường, khó chịu:
“Cô còn định loạn đến bao giờ nữa hả?”
12.
Tôi chỉ nhạt, bất lực:
“Anh nghĩ sao cũng , chỉ cần ly hôn là tốt rồi.”
“Du Trinh, đừng quên ba vẫn còn nằm trong bệnh viện. Dạo này tôi dễ chuyện quá rồi hả?”
“Không sao, chúng tôi không cần nữa. Chỉ muốn ly hôn.”
“Chiêu lấy lui tiến này, chơi hơi muộn rồi đấy.”
“Còn nữa, xem ra cũng không gia đình mình như vẻ ngoài đâu. Thấy quyền thế rồi, ba cũng đáng bị bỏ rơi à?”
Anh ta lạnh lùng vứt lại một câu chế nhạo, rồi dập máy.
Tôi ngồi trên ghế sofa, cảm thấy cạn sạch sức lực.
Màn hình điện thoại vụt tắt, tôi chằm chằm vào đó, cả người sững sờ.
Hết rồi, là có thể ra những lời độc địa đến thế ư?
Hôm nay nghĩ lại, tôi cũng tự mình gieo lấy kết cục. Khi ấy trong cảnh như vẫn gả cho ta, cố bỏ qua mọi bất an trong lòng.
Để giờ đây, từng quả bom năm xưa tôi chôn, đều lần lượt phát nổ.
Chu Kinh Hoài luôn là kiểu người, thì nâng như trăng như sao, hận thì phải dẫm cho bằng chết.
Muốn cùng ta chia tay êm đẹp, quá khó.
Mà muốn duy trì cuộc hôn nhân này, còn khó hơn.
Bởi vì với người như ta, sẽ không bao giờ có điểm tối đa.
Tôi cố gắng đủ mọi cách để vừa lòng ta, sao cũng không đúng.
Anh ta luôn tìm cách đối đầu với tôi.
Tôi hết cách rồi. Chỉ có thể ra tay từ “tiểu bảo bối” trong tim ta.
13.
Tôi bỏ tiền người theo dõi ta. Ban đầu chỉ muốn thương lượng hợp tác.
Không ngờ lại vô bắt gặp ta hẹn hò với một người đàn ông khác.
Ở ven sông Liễu, ngoại ô Nam Thành — họ hôn nhau cuồng nhiệt.
Tôi đứng bên, lặng lẽ .
Đợi đến khi họ dứt ra, người đàn ông kia mới phát hiện ra tôi, định giật lấy điện thoại.
Tống Uyển cũng mắng tôi một trận:
“Cô là loại vợ chính thất gì ? Còn chút tự trọng nào không? Chu Kinh Hoài đối xử với rồi, còn tính vì ta mà tính toán? Cô không thấy ghê tởm à?”
Tôi lạnh mặt, giọng nhạt như không:
“Bây giờ tự vả mười cái đi, nếu không tôi sẽ gửi video này cho Chu Kinh Hoài ngay.”
“Đừng nghĩ đến chuyện cướp điện thoại. Tôi đã tải lên hòm thư cá nhân, nếu tôi có chuyện gì, tôi sẽ thay tôi phát tán.”
Tống Uyển hoảng hốt kéo tay người đàn ông kia.
Tôi mượn ánh đèn đường yếu ớt, nhận ra…
Đó là Chu Nhượng – con riêng của cha Chu Kinh Hoài, cũng là kẻ đối đầu sống còn với ta.
Mọi chuyện bắt đầu thú vị rồi đây.
Chu Nhượng lại không hề sợ hãi, dịu dàng :
“Chị dâu à, Tiểu Uyển còn đang mang thai, chị thật sự nỡ ra tay tàn nhẫn sao?”
“Tôi không chỉ tàn nhẫn, mà còn xấu tính, muốn tôi im miệng ư… hai người sẽ phải phí nhiều công lắm đấy.”
“Chị dâu à, có vẻ chị cũng bị ông lạnh lùng kia tổn thương không ít rồi.”
Nói chuyện với người thông minh, thật đúng là nhẹ nhàng dễ chịu.
Đêm đó, Tống Uyển tự tát mình mười cái, rồi cúi đầu xin lỗi tôi.
Còn “món quà chuộc lỗi” lớn hơn — chính là để người mới của ta, giúp tôi kết thúc cuộc hôn nhân với người cũ của ta.
14.
Chu Nhượng mong còn không kịp tôi loạn, càng ầm ĩ, càng khiến Chu Kinh Hoài mất mặt.
Sau vài buổi livestream, Tống Uyển nhập viện.
Chu Kinh Hoài tìm đến tôi, đè tôi xuống ghế sofa, bóp chặt cổ tôi:
“Cô biết không hả?! Cô ta suýt chết rồi! Cô ta còn đang mang thai!!”
Anh ta dùng lực rất mạnh, gân tay nổi rõ, ánh đèn rọi qua lớp áo sơ mi, tôi có thể thấy cơ bắp co rút căng cứng.
Tôi gần như không thể thở nổi, cảm giác ngạt thở khiến đầu óc tôi choáng váng.
Nhưng tôi lại… bật .
Chu Kinh Hoài buông tôi ra.
“Cô cái gì?”
“Tôi tưởng muốn bóp chết tôi, để trút giận cho bảo bối của chứ.”
“Đừng có mỉa như thế! Tôi đối xử với không tốt à?! Mấy năm nay ăn gì, mặc gì, dùng cái gì, rồi cả ba …”
Tôi ta liệt kê từng “ân huệ”, bất chợt nhớ lại…
Hồi mới cưới, tôi từng muốn tiếp tục học cao hơn.
Anh ta khi ấy ôm tôi nũng nịu:
“Vợ ơi, mới cưới nhau đã xa rồi à?”
“Vợ à, trên đời người thông minh nghiên cứu nhiều lắm, mà em thì… cũng qua cái tuổi đó rồi, cần gì nữa đâu?”
Qua cái tuổi rồi ư?
Nếu không bị trì hoãn mất ba năm, tôi sẽ ra sao?
Người từng “tiền của chúng ta đủ tiêu mười đời”…
Giờ lại quay sang hỏi tôi:
“Cô dùng thứ gì mà không phải tiền của tôi?!”
Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi đáp:
“Đúng . Tôi không xứng với điều tốt đẹp như . Nên tôi thành toàn cho , thế không tốt sao?”
“Hay là… thật sự không nỡ rời bỏ tôi?”
Anh ta sững người.
Sau đó, đạp đổ cái thùng rác bên cạnh.
“Cô đừng có hối hận! Du Trinh! Có những chuyện qua rồi là qua luôn, tôi Chu Kinh Hoài không bao giờ ăn lại đồ thừa!”
Tôi ta gào lên hung dữ, thế mà lại cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ.
Bạn thấy sao?