8.
Thế lại chẳng nhận gì cả。
Không nhận gì sao?
Vậy thì, phải thế nào mới gọi là “nhận ” đây?
Tôi không biết rõ nữa.
Đầu dây bên kia, vẫn còn đang tiếp.
Anh , kia đối xử với tốt hơn tôi.
Cô ấy thậm chí còn bán cả nhà vì .
Tôi siết chặt điện thoại trong tay, mắt dòng xe chen chúc nơi ngã tư, đột nhiên thấy mọi chuyện nực đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng , bảng đo lường cảm vẫn chưa kết thúc.
Anh vẫn đang tiếp tục tìm kiếm — tìm một biết giả vờ nghèo khổ, để thử xem của ấy có đủ sâu nặng không.
Giờ đã có người tốt hơn tôi năm xưa, nên điểm số của tôi không còn đủ nữa.
Vậy tôi phải sao mới có thể “thắng” đây?
Cô ấy bán nhà vì , người tiếp theo có thể vì mà từ bỏ tiền đồ, người sau nữa thì sao?
Tôi muốn trở thành điểm số cao nhất trong lòng — chẳng lẽ phải đem cả mạng sống ra để đánh cược?
Dựa vào cái gì chứ?
Tôi không ngắt lời .
Chỉ im lặng lắng nghe xong.
Rồi tôi chỉ hỏi một câu:
“Vậy rốt cuộc muốn thế nào, mới chịu cứu ba tôi?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng lạnh băng:
“A Trinh, em xem em đi, vẫn chẳng thay đổi chút nào. Đợi khi nào em biết điều hơn chút đi.”
Tôi gằn từng chữ:
“Chu Kinh Hoài, ba tôi… không đợi nữa rồi.”
Anh chỉ nhẹ nhàng khẩy:
“Liên quan gì đến tôi?”
Tút… tút… tút…
Điện thoại bị cúp ngang.
Tôi ngồi bất trên chiếc ghế dài ven đường, mắt dán vào màn hình điện thoại, lòng trống rỗng đến mức phát ngốc.
Tin nhắn nhắc chi phí từ bệnh viện lại đến.
Họ nếu không đóng tiền kịp thời, ba tôi sẽ bị chuyển khỏi phòng bệnh VIP.
Tôi nắm chặt tay.
Tôi không thể gục ngã.
Mẹ tôi mất từ rất sớm, cả thế gian này tôi chỉ còn lại mình ba.
Bằng mọi giá, tôi không thể để mất ông.
Ngay lúc đó, trợ lý riêng của Chu Kinh Hoài gửi cho tôi mấy tin nhắn trên WeChat.
Ý chính là… bảo tôi đừng quá lên nữa.
Họ cho rằng — đoạn video pháo hoa và nữ sinh trẻ hôm đó là do tôi người chụp trộm.
Chu Kinh Hoài muốn tôi tự mình đứng ra “ sáng tỏ” mọi chuyện.
Nhưng lại chẳng hề , tôi phải “ sáng tỏ” bằng cách nào.
Trước đây không phải không có chuyện như .
Bạn thân của Chu Kinh Hoài từng ngoại , người vợ phải đứng ra đính chính, thanh minh, thậm chí diễn trò chứng cho chồng.
Cuối cùng trở thành trò cho cả mạng xã hội.
Hồi ấy chính Chu Kinh Hoài còn mắng mình, như thế với vợ đầu gối tay ấp là quá đáng.
Không ngờ quả báo lại đến nhanh như .
Trợ lý Trương không hề cho tôi bất kỳ lời hứa hẹn nào.
Rõ ràng tôi chẳng gì cả — chỉ vì giữa tôi và ta không bình đẳng, chỉ cần ta nghi ngờ, ta liền có thể kết tội tôi.
Ba tôi chỉ còn lại hơn một ngày.
Nếu thuốc không kịp đến, bệnh của ông sẽ chuyển biến xấu rất nhanh.
Tất cả những điều này, Chu Kinh Hoài đều biết.
Nhưng vẫn lựa chọn dùng người thân mà tôi thương nhất… để dạy cho tôi một bài học.
Anh chuyện công bằng?
Anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, tiền tiêu ba đời không hết, như thế là công bằng ư?
Nếu đã đến bước đường cùng, thì có lẽ cũng không phải không có lối thoát.
Thân phận “vợ Chu tổng” — quả thực rất đáng giá.
Vậy thì bây giờ, tôi sẽ bán nó với cái giá xứng đáng.
8.
Tôi xách hộp trang sức, một căn phòng yên tĩnh trong khách sạn gần đó.
Sau đó… tôi mở livestream.
Không rườm rà, không giả vờ, tôi đi thẳng vào vấn đề — mở nắp hộp, lần lượt bày ra từng món trang sức xa xỉ mà mình có.
Nhờ vụ “tin tức bùng nổ” tối qua phòng livestream của tôi ngay lập tức chen chúc người.
Chưa tới mười phút, số người xem đã vượt qua con số 10.000, rồi tiếp tục tăng vọt lên hơn 100.000.
Bình luận nổ như pháo hoa, toàn hỏi chuyện “ngoại ” là thật hay giả.
Tôi không trả lời.
Chỉ nhẹ nhàng :
“Tôi rất cần tiền. Ba tôi đang nằm viện, không có tiền đóng viện phí.”
“Toàn bộ số trang sức này… đều sẽ thanh lý với giá rẻ.”
Bình luận xôn xao:
“Vợ nhà họ Chu mà cũng thiếu tiền sao?”
“Sao không đem bán ở chuỗi trang sức của nhà họ?”
Tôi bật chua chát:
“Bọn họ không thu. Cả thành phố này, không tiệm nào chịu thu.”
Sau đó tôi giơ lên một sợi dây chuyền sapphire xanh lấp lánh:
“Có chị em nào cần không? Mua ở Christie’s, bây giờ chỉ bán lại bằng 1/3 giá.”
Ăn dưa thì nhiều, ăn dưa có tiền còn nhiều hơn.
Vận chuyển nội thành cực nhanh, có người thậm chí còn trực tiếp chạy đến dưới khách sạn.
Tôi không xuống tiếp, chỉ nhờ nhân viên hỗ trợ mang đồ xuống giao.
Tất nhiên, trong lúc tôi đang livestream bán trang sức, Chu Kinh Hoài — hiếm hoi lắm mới chủ gọi điện tới.
Tôi dập máy.
Nhưng ta vẫn gọi lại, lần này tới lần khác.
Cuối cùng, tôi thẳng tay chặn số.
Tôi hiểu ta.
Chu Kinh Hoài… sĩ diện lắm.
Vợ ta livestream bán trang sức, ta cảm thấy mất mặt vô cùng.
Nhưng vợ ta bị dồn đến bước đường cùng, ta lại chẳng thấy mất mặt tí nào.
Đúng là châm biếm đến nực .
Tôi không thấy mất mặt.
Chỉ cần tôi và ba tôi có thể sống tiếp, cho dù hôm nay có phải ra đường hát rong, xin ăn, nhảy múa, tôi cũng chẳng thấy xấu hổ.
Thế giới này chẳng phải là một cuộc thi xem ai buông bỏ tự trọng giỏi hơn hay sao?
Tôi vẫn niềm nở livestream, giới thiệu từng món trang sức.
Lúc này, trợ lý của Chu Kinh Hoài lại nhắn cho tôi vài dòng:
“Phu nhân, đừng loạn nữa. Chu tổng thực sự đang rất giận.”
Tôi nhắn lại:
“Giận rồi thì sao? Bây giờ tôi quay về, quỳ dưới chân ta, ve vẩy đuôi xin xỏ, thì có đổi lại gì không?”
Một khi con người đã nhún nhường một bước, thì sẽ bị ép lùi mãi, cho đến khi không còn đường để lùi nữa.
Một khi cứ mãi tự kiểm điểm, cứ mãi xét nét bản thân, thì cuối cùng chỉ còn lại sự tự hao mòn.
Tôi đúng là từng dựa vào tiền của Chu Kinh Hoài.
Thì sao?
Coi như… ta xui xẻo đi!
Một người từ khi sinh ra đã thuận buồm xuôi gió, cũng nên biết đến vị mặn của thế gian, biết rằng cuộc đời không phải cái gì cũng theo ý mình.
Thế giới này vốn dĩ không công bằng.
Tại sao nhà họ Chu đời đời giàu sang?
Tại sao tôi học hành vất vả, đi sấp mặt, mà vẫn chỉ đủ sống qua ngày?
Tại sao tôi phải nhận những “bài kiểm tra ” lố bịch như ?
Rõ ràng là ta theo đuổi tôi, nằng nặc đòi cưới tôi, giờ lại ra vẻ như tôi chiếm món hời lớn, còn ta chịu thiệt thòi?
Anh ta dựa vào đâu để cao cao tại thượng, đứng trên đầu người khác mà ban phát “điều kiện”?
Còn tôi, vì sao lại phải đi tranh giành với đám phụ nữ khác, chỉ để xin một mẩu rơi rớt từ ta?
Nếu ta chỉ là một người đàn ông bình thường, tôi tuyệt đối không bao giờ dựa dẫm.
Nhưng ta lại là Chu Kinh Hoài, là người thừa kế duy nhất của Chu thị, là tài phiệt số một Nam Thành.
Vậy thì xin lỗi.
Tôi Robin Hood một lần cũng chẳng sao.
Cướp của người giàu — để cứu lấy mạng sống cuối cùng của người thân duy nhất còn lại của tôi.
9.
Tôi vô để lộ vết thương trong ngày kỷ niệm cưới trước ống kính livestream.
Bình luận bùng nổ, ai cũng hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng tôi cố không trả lời.
Chỉ thản nhiên treo ngược tâm lý khán giả, tung lịch livestream tiếp theo vào cuối tháng này.
Đủ thời gian để tôi… ly hôn.
Livestream kết thúc, tiền từ các giao dịch bên ngoài gần đủ để tôi đóng viện phí cho ba.
Tôi cầm tiền trở lại bệnh viện.
Ba nằm trên giường, mắt vẫn chằm chằm vào bản tin truyền hình, đang phát đoạn tôi livestream bán trang sức.
Lần này tôi không giấu ông nữa.
Tôi thẳng thắn với ông: Chu Kinh Hoài đã ngoại , tôi sắp sửa ly hôn.
“Nhưng không sao đâu ba, bọn con còn bốn năm hôn nhân, vẫn còn tài sản chung để chia.”
Ba cúi đầu không gì, rất lâu sau mới nghẹn giọng thốt ra:
“Ba… xin lỗi.”
Giọng ông khàn đặc, chất chứa một nỗi áy náy dằn vặt.
Tôi không biết an ủi thế nào, chỉ có thể giả vờ nhẹ nhàng mà :
“Không sao đâu ba. Bốn năm hôn nhân cũng không phải là không có gì. Con sẽ tìm một luật sư giỏi… biết đâu sau này hai cha con mình tự do tài chính luôn.”
Tôi đưa quả táo đã gọt cho ông rồi đi đóng viện phí.
Sau đó, tôi bắt đầu liên hệ luật sư.
Vì lo sợ vụ trang sức bị ngáng chân, tôi chọn luật sư ở tỉnh khác.
Nhưng phiên toà còn chưa bắt đầu…
Mấy bác sĩ điều trị chính cho ba tôi đột nhiên đồng loạt xin nghỉ.
Tôi không cần hỏi, cũng biết là Chu Kinh Hoài ra tay.
Tôi gọi cho ta, hỏi rốt cuộc muốn gì.
Điện thoại vang lên tiếng khẩy:
“A Trinh à, tôi tưởng giờ xương cốt cứng cáp rồi chứ? Sao, biết đường cầu xin rồi à? Cô cứ tiếp tục diễn đi!”
“Cứng cốt? Tôi đã gì cơ? Tôi chọc gì rồi? Là thấy mất mặt vì hôm đó tôi cầm chuỗi ngọc trai ném vào ? Tôi đến đây rồi này, muốn ném lại bao nhiêu lần cũng . Nhưng vì sao nhất định phải lấy mạng sống của ba tôi ra để trừng tôi?”
“Thái độ cầu xin kiểu này mà cho là à? A Trinh, mãi vẫn không học cách ngoan ngoãn đúng không?”
“Vậy đi, ngoan ngoãn là như nào? Là phải quỳ xuống đất hôn chân chắc?”
“Tuỳ . Bao giờ thái độ của tốt… ba sẽ sống.”
Anh ta dập máy.
Tôi nắm chặt điện thoại, tim trống rỗng đến tận cùng.
Bạn thấy sao?