Bẫy Tình Yêu Và [...] – Chương 1

Sau ba năm đóng giả nghèo khổ, cuối cùng tôi cũng vượt qua bài “thử thách” của Chu Kinh Hoài.

Anh ta cho rằng tôi xứng đáng trở thành vợ của ta.

Để tôi đồng ý lấy ta, ta đã mua hết tất cả các bảng quảng cáo LED ở khu Nam Thành, chỉ để tôi có thể thấy lời xin lỗi của ta.

Sau đó, pháo hoa nổ khắp thành phố suốt một tháng trời, ta quỳ xuống cầu hôn tôi.

Thế đến năm thứ tư sau khi kết hôn, ta đã bao nuôi một trẻ trung, xinh đẹp đầu tiên.

Khi tôi phát hiện ra, ta không hề hoảng loạn, chỉ ngạo mạn và lạnh nhạt dụi tắt đầu thuốc lá, ánh mắt dửng dưng tôi, :

“Em chắc chắn muốn ầm lên với sao? Âm báo tin nhắn từ tài khoản ngân hàng… chẳng đủ lay lòng em à?”

Tôi sững người trong giây lát, mở miệng định gì đó, lại không thể thốt ra một lời.

1.

Mãi đến ngày kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi, khi trẻ trung xinh đẹp kia ưỡn ngực bước vào, trên cổ đeo một sợi dây chuyền ngọc trai giống hệt của tôi, tôi mới hiểu ra — con người không thể sống chỉ dựa vào lời hứa.

Chỉ là khi ấy, tôi vẫn còn một chút ngây thơ và dại dột.

Tôi giật phăng sợi ngọc trai trắng Nam Dương nặng trĩu trên cổ xuống, những hạt ngọc to tròn, sáng bóng rơi tung tóe.

Quản gia của Chu Kinh Hoài từng với tôi rằng, sợi dây chuyền ấy là do chính tay ta mua về từ buổi đấu giá. Có lẽ ta mua quá nhiều, nên mới để một người khác đeo cùng loại với tôi chăng?

Cùng kích cỡ, cùng màu sắc, cùng kỹ thuật chế tác — giống đến mức khiến người ta không thể không để ý.

Tôi thuận tay ném thẳng sợi dây chuyền đứt tung vào mặt Chu Kinh Hoài.

Chuỗi ngọc tung tóe khắp nơi, rơi vãi vào tận trong thảm.

Sắc mặt ta hơi trầm xuống, hoàn toàn không mất bình tĩnh. Anh ta chỉ tựa lưng vào chiếc ghế da thật thủ công Ý, thong thả nhả ra một làn khói thuốc, nhàn nhạt hỏi tôi:

“Ah Trinh, em chắc là muốn ầm lên?”

Tôi siết chặt bàn tay, dáng vẻ bình thản như không của ta, trong khoảnh khắc đó, tôi như mất hết sức lực, trái tim lạnh đến thấu xương.

trẻ sợ đến mức như con nai con bị hoảng, đôi mắt tròn xoe như nho ánh lên nước mắt, rụt rè trốn sau lưng ta.

Anh ta thấy thì bật , còn véo nhẹ má ta trêu chọc:

“Chỉ thôi à?”

Tôi đứng nguyên tại chỗ, môi mấp máy chẳng thể thốt nên lời, chỉ còn lại vị đắng nghẹn nơi đầu lưỡi.

Câu hỏi ngược của ta đầy chắc chắn, khiến tôi hoàn toàn không có tư cách để lớn chuyện.

Từ ba năm trước, khi cha tôi bị chẩn đoán ung thư phổi, sự lệ thuộc của tôi vào ta ngày một tăng, mối quan hệ của chúng tôi cũng dần trở nên mất cân bằng.

Dù sao, mọi thứ tôi có hiện tại đều nhờ ta.

Bệnh viện là do ta sắp xếp, bác sĩ là ta tìm, chi phí phẫu thuật, tiền điều dưỡng — tất cả đều do ta lo liệu.

Bao gồm cả cuộc sống sung túc của tôi bây giờ.

Vậy nên, bé nhỏ ta nuôi, có lẽ ta thậm chí chẳng thèm giấu tôi.

Dù tôi có phát hiện ra thì sao?

Tôi có thể gì?

2.

Tôi không nhớ rõ mình đã rời khỏi bữa tiệc thế nào.

Chỉ nhớ hai chân nặng như đổ chì, mỗi bước đi đều khó khăn đến tột cùng.

sinh viên kia rón rén bước đến kéo tay tôi, tôi đừng giận, tất cả chỉ là Chu Kinh Hoài đang giỡn, rằng tôi đừng để tâm.

Đùa giỡn sao?

Cô ta khoác tay ta, đeo dây chuyền giống hệt tôi, đến dự tiệc kỷ niệm ngày cưới của tôi, mà gọi đó là ?

Tôi chỉ cảm thấy nghẹn thở đến cực điểm, càng căm giận bản thân vì đã cam chịu chuyện này.

Mới cưới có bốn năm, tôi đã quỳ rạp dưới đồng tiền và thế lực của Chu Kinh Hoài, sống hèn mọn và nhẫn nhục.

Tôi không muốn dây dưa với ta, cũng chẳng còn tâm trạng nào để tiếp tục vở kịch của bọn họ. Tôi hất tay ta ra, rõ ràng không dùng nhiều sức.

Thế mà ta lại ngã lăn ra đất.

Đôi đầu gối trắng nõn lập tức trầy xước, máu tuôn không ngừng.

Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị một lực mạnh xô ngã xuống đất:

“Du Trinh, em định loạn đến bao giờ hả?”

Anh ta đau lòng đỡ lấy kia, còn tôi bị xô lệch mất thăng bằng, giẫm phải những hạt ngọc tròn lăn trên thảm, cả người đổ nhào vào tháp rượu sâm panh cao ngang người.

Trong khoảnh khắc, toàn bộ tháp sâm panh đổ sập lên người tôi.

Chiếc váy dạ hội mỏng manh bó sát người bị rượu vàng nhạt thấm ướt đẫm.

Tôi lảo đảo gắng gượng đứng dậy, chưa kịp trụ vững lại giẫm phải vài hạt ngọc, những mảnh thủy tinh từ ly vỡ còn văng cả vào trong giày cao gót, đầu gối cũng bị mảnh vỡ cắt rách.

Thế Chu Kinh Hoài thậm chí không thèm ngoái đầu tôi lấy một cái. Anh ta sai người mang hộp y tế đến, dịu dàng sát trùng, băng bó cho kia.

Cuối cùng, trước khi rời đi cùng ta, ta mới quay đầu lại tôi, lạnh lùng :

“Em có thể đừng mất mặt không?”

Tôi thất thần theo bóng dáng hai người họ, ta nửa ôm lấy kia bước đi, còn dùng cả thân mình che chắn, như sợ ai đó lại tổn thương “ người mong manh yếu đuối” của ta .

Mãi đến khi bóng họ khuất hẳn.

Một người của ta không chịu nổi nữa, kéo tôi dậy, giọng nửa trách móc nửa dạy đời:

“Chị dâu à, không phải em trách chị, đàn ông ai chẳng cần thể diện. Hôm nay chị quá mất mặt rồi.”

Tôi dáng vẻ đương nhiên của hắn, không kìm bật nhạt.

Sau đó thấp giọng đáp:

“Cút.”

“Phì! Có lòng tốt mà bị coi như gan lừa! Chị cũng soi gương lại mình đi! Già đầu rồi còn cao, chị nghĩ ai còn bu thóc chị chắc?”

“Làm cao” ư?

Họ lại nghĩ tôi khi xưa, chỉ là đang “ cao”.

3.

Bốn năm trước, khi tôi phát hiện ra Chu Kinh Hoài trước mặt tôi bấy lâu nay chỉ đang giả nghèo, tôi cảm thấy bản thân bị phạm đến tột cùng.

Tôi kiên quyết đòi chia tay.

Cũng chính là đám thân tốt của ta đứng ra khuyên can.

Họ :

“Du Trinh, cậu thương cậu ấy một chút đi, cậu ấy đã mấy ngày không ăn uống gì rồi. Nếu cứ để , thật sự sẽ xảy ra chuyện mất!”

Lại còn :

“Du Trinh, bọn này chưa từng thấy lão Hoài nghiêm túc với ai như . Ai cũng có sự đề phòng cả, cậu cứ coi như trai mình bỗng nhiên phát tài đi, thế có phải nhẹ đầu hơn không?”

Chu Kinh Hoài không chỉ có tiền, có quyền, mà ngay cả bè cũng sẵn sàng trở thành người phát ngôn cho ta.

Anh ta len lỏi khắp ngóc ngách cuộc sống của tôi, khiến mọi thứ trong tôi rối tung rối mù.

Tôi không để ý đến ta, thế là đi đến đâu, màn hình LED khắp thành phố cũng đang phát lời xin lỗi của ta:

“A Trinh, tất cả đều là lỗi của …”

“Bạn học Du Trinh, cho gặp em một lần thôi.”

“Cần bao nhiêu tiền mới mua lại sự tha thứ của ?”

Chỉ một khung quảng cáo như , tiền lương cả tháng của tôi cũng không đủ trả.

Trông có vẻ đầy thành ý, tôi lại luôn nhớ đến ba năm ta giả nghèo, đứng tôi xoay xở khó khăn mà chẳng buông một lời giúp đỡ, thậm chí còn quay ra đòi hỏi từ tôi.

Anh ta từng nhà nghèo, chỉ có một người mẹ, muốn tiếp tục học lên cao. Vì tương lai của hai đứa, tôi thường xuyên hai công việc cùng lúc.

Giai đoạn tồi tệ nhất, một công việc bị cắt giảm nhân sự, tôi còn phải chạy giao đồ ăn vào ban đêm sau giờ .

Để mua chiếc máy tính mừng sinh nhật cho ta, tôi chạy giao hàng cả tháng trời trên chiếc xe điện cũ mèm.

Có mấy đêm mưa tầm tã không ngớt, tôi bị trượt ngã khỏi xe, cả người bị nước cuốn vào sát miệng cống không nắp.

Tôi cà nhắc về nhà, quần áo ướt sũng, chỉ nghe thấy ta đang vui vẻ bàn với đám , xem nên tổ chức “bất ngờ” gì cho tôi.

Tôi đứng chết lặng ở cửa, cả người đông cứng.

Chiếc laptop tôi cầm trên tay rơi xuống “bốp” một cái.

4.

Thì ra “ trai nghèo khổ” của tôi lại là một trong những người giàu nhất Nam Thành.

Chiếc máy tính mà tôi liều mạng chạy giao hàng để mua, còn chẳng đáng giá bằng một bữa ăn của ta.

Tôi không thể diễn tả chính xác cảm giác lúc ấy – quá kịch tính, quá nực .

Người giàu có thể chọn hàng ngàn cách để vui vẻ, tại sao lại lấy cảm chân thật của người bình thường ra trò ?

Những chi tiết tôi từng cố lờ đi, những cảm giác mơ hồ không thể gọi tên, bỗng hóa thành từng đợt sóng lớn nhấn chìm lấy tôi.

Chẳng trách gì ta mình nghèo mà lại kén ăn đến thế.

Chẳng trách lúc mới chuyển vào phòng trọ của tôi, ta không dùng nổi chiếc máy nước nóng cũ rích kia.

Chẳng trách mỗi lần tôi than vãn chuyện tiền nhà, giá sinh hoạt, ta chỉ biết mơ hồ lấy lý do “bận học” để lảng sang chuyện khác…

Là tôi quá ngốc, chỉ thấy cái lá trước mắt, nên mãi chẳng rõ cả khu rừng.

5.

Lời xin lỗi, ta không biết bao nhiêu lần.

Nhưng tôi lại nghe ra một tầng nghĩa khác:

“Em thật giỏi, vượt qua bài kiểm tra của thiếu gia nhà họ Chu rồi đấy. Bây giờ quyết định ban thưởng cho em: ở bên . Em vui không?”

Tôi đánh ta, cắn ta, đạp ta, dùng chính cái máy tính ấy đập thẳng vào người ta.

Anh ta vì muốn bảo vệ chiếc máy tính, mà lăn cả xuống cầu thang.

Anh ta ôm chặt cái máy tính vào lòng như bảo vật vô giá, ngước lên tôi đầy đáng thương:

“A Trinh, xin lỗi, …”

Tôi vẫn không thể tha thứ.

Những vết bầm tím trên chân còn đang đau âm ỉ.

Anh ta tôi, không thể rời xa tôi.

Vậy tại sao có thể trơ mắt tôi khổ sở đến thế?

Sao có thể đem nghèo khổ của tôi ra “bài kiểm tra” cho ?

Ba năm!

Chúng tôi từng nằm bên nhau biết bao đêm, cùng ăn, cùng ngủ.

Vậy mà ta lại có thể nhẫn tâm như thế?

Tôi không để ý đến ta nữa. Chúng tôi giằng co suốt nhiều tháng trời.

Anh ta không nản chí, còn mua đứt luôn cả căn phòng trọ tôi đang .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...