“Giang Hòa, tr ,ợn mắt tôi gì? Nhìn thêm cái nữa tôi bảo đại ca m ,ó c m ,ắt ra!”
Sau khi quát tôi, Thiệu Vĩ lập tức quay đầu, cúi đầu khom lưng trước người đàn ông mặt đầy sẹo bên cạnh.
“Anh Khôn, con đ,àn b,à này đúng là thứ không biết điều, cần phải dạy dỗ lại. Phiền mất công thêm một chút.”
Tôi trố mắt hắn, khó mà tin nổi những lời đó lại thốt ra từ miệng Thiệu Vĩ.
Tôi và Thiệu Vĩ nhau từ thời đại học, năm nay đang chuẩn bị kết hôn, mọi người xung quanh đều ngưỡng mộ, gọi chúng tôi là cặp đôi từ đồng phục đến váy cưới.
Vì thế nên mấy ngày trước, khi nhận tin nhắn từ bọn b ,ắt c ,ó c, tôi không chút do dự vay mượn hai triệu tệ tiền mặt, thậm chí vay nóng năm trăm ngàn trên nền tảng tín dụng, mang hết theo người, lên máy bay ra nước ngoài chuộc người.
Không ngờ vừa tới nơi hẹn, tôi cùng số tiền liền bị đẩy thẳng lên một chiếc xe van.
Khi xuống xe, tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng ở hang ổ của bọn chúng.
Mà trai tôi lại đang đứng đó, bình yên vô sự.
Hắn không chỉ lấy tiền của tôi để nịnh nọt Khôn, mà còn chỉ vào tôi :
“Anh Khôn, tiền giao cho , đ,àn b,à cũng giao cho rồi, giờ tôi đi chưa?”
Đến khoảnh khắc ấy, tôi mới hoàn toàn tỉnh ngộ: Thì ra hắn lừa tôi đến đây, chỉ để đổi lấy con đường sống của hắn bằng tiền và cả m ,ạng của tôi.
Tôi g ,ào lên như x ,é gan x ,é ruột:
“Thiệu Vĩ, còn là người sao! Vì hai triệu này tôi vay mượn khắp nơi, cả tín dụng mạng cũng vay đến năm trăm ngàn, mà lại đối xử với tôi thế này?!”
Anh Khôn nghe xong, lạnh một tiếng, quay sang Thiệu Vĩ :
“Con đ,àn b,à này ồn ào quá.”
Thiệu Vĩ lập tức hiểu ý, đi đến trước mặt tôi, ngh,iến răng :
“C ,âm miệng! Đừng phiền Khôn.”
“Tôi kh,inh! Đồ”
Chưa kịp hết câu, hắn đã giáng một cái t ,át như trời giáng vào mặt tôi.
Cú t ,át cực mạnh khiến mặt tôi s,ưng v,ù, trong miệng đầy mùi m ,áu t,.
“Giờ tới đây rồi, người trong nước cũng không tìm ra . Số nợ kia khỏi cần trả nữa, tôi đang giúp đấy, hiểu không?”
Thiệu Vĩ tỏ vẻ như đang việc nghĩa, khiến tôi buồn nôn.
“Sau này hầu hạ Khôn cho tốt, xem như tôi đã sắp xếp cho một con đường sống.”
“Ai ta là của tôi?” Anh Khôn bước đến, bóp cằm tôi, ép tôi phải vào ánh mắt hắn.
Nụ hắn tà ác, đảo mắt từ đầu đến chân tôi, khẩy:
“Nhìn cũng ngon, hàng thế này phải đem ra ngoài bán mới có giá.”
Đám đàn em xung quanh lập tức xôn xao:
“Anh Khôn, bọn em lâu lắm rồi chưa nếm mùi mới, để bọn em thử trước đi!”
Anh Khôn phẩy tay:
“Đều là người nhà, đương nhiên là các cậu nếm trước.”
Nghe đến đây, mặt tôi tái mét.
Một đám đàn ông lực lưỡng vây lấy tôi, mà tay chân tôi đều bị tr,ói chặt, không thể đậy.
“Đừng lại đây! Đừng lại đây!”
Tôi h,oảng I oạn hét lên, nước mắt tuôn như mưa.
“Các người muốn bao nhiêu tiền? Tôi có thể trả! Bao nhiêu cũng !”
Người gần tôi nhất đ ,ấm mạnh một cú vào bụng tôi, cơn đ ,au như đi,ện gi,ật lan khắp người khiến tôi nghẹn lại, không thốt nên lời.
“Con đ,àn b,à th ,ối th,a, coi thường bọn ông à? Nhìn thử xem bọn ông có thiếu tiền không?”
Thấy tôi không phản kháng, hắn lại t ,úm lấy đầu tôi, th,úc g,ối mạnh vào cằm tôi.
Bộp!
Tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt mờ đi.
Cúi đầu , m ,áu m,ũi và miệng tôi tuôn ra à,o ạ,t, rơi từng giọt xuống nền nhà.
Thiệu Vĩ thấy tôi bị đánh th ,ê th ,ảm như , trong lòng cũng hơi mềm:
“Anh Khôn, nể ấy mang đến hai triệu, tha cho ấy một lần đi.”
Anh Khôn liếc hắn:
“Chỗ này đến lượt cậu lên tiếng à? Có ai không, lôi hắn sang phòng bên cạnh.”
Thiệu Vĩ tr ,ợn mắt há mồm, giãy nảy:
“Anh Khôn! Không phải người đến, tiền đến là cho tôi đi sao? Giờ ý là gì?!”
Anh Khôn hắn như đồ ng ,ốc:
“Ai sẽ để mày đi? Người đến đây rồi thì không ai ra !”
Thiệu Vĩ bị b,ịt miệng, lôi ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn tôi và đám đàn ông hung hãn ấy.
Tim tôi chìm xuống đáy vực, chuẩn bị sẵn tinh thần ch ,et ở đây.
Nhưng đúng lúc tôi ngẩng đầu lên, lại thấy một điều kỳ lạ
Tất cả bọn họ… sau gáy đều có một hình xăm giống hệt nhau.
Mà hình xăm đó, chính là do tôi thiết kế!
Tôi là một thợ xăm hình, mấy năm qua đã vẽ ra vô số mẫu, hình con rồng bay kèm công phượng phía sau gáy kia tôi nhớ rất rõ.
Ba năm trước, tôi đi du lịch ở Vân Thành.
Lúc tham quan một điểm du lịch, bỗng thấy một người đàn ông tóc bạc ngã quỵ giữa đường.
Xung quanh có rất nhiều người, chẳng ai dám lại gần.
Tôi từng học sơ cứu hồi đại học, còn có chứng chỉ, nên lập tức lao tới hô hấp nhân tạo cho ông ta.
Tôi mới một lúc, bỗng một đám người to con vây lại.
Tôi lo cứu người, hét lớn:
“Đừng tới gần! Người đông quá sẽ khiến ông ấy ng,ạt th,ở mà ch ,et đấy!”
Lời tôi khiến bọn họ dừng lại.
Vài phút sau, người đàn ông tóc bạc mở mắt ra, mặt đỏ bừng.
Đám người kia lập tức đưa ông ta lên xe, kéo cả tôi theo.
Tôi biết có chuyện không hay, không thể phản kháng.
Bọn họ không đưa ông ấy đến bệnh viện, mà đưa đến một phòng khám gần đó.
Khám xong, người đàn ông cảm ơn tôi rối rít:
“Bác sĩ nếu không nhờ cấp cứu kịp thời, tôi đã ch ,et rồi. Cô muốn bao nhiêu tiền, tôi đều có thể cho.”
Tôi thấy bọn họ chẳng giống người lương thiện, không dám nhận.
Ông ta hỏi tôi nghề gì, tôi mình là thợ xăm.
Thế là ông ấy nhờ tôi thiết kế một mẫu xăm riêng.
Trước khi chia tay, ông ta với tôi:
“Cô nhỏ, tôi nợ một m ,ạng. Nếu có duyên gặp lại, tôi nhất định trả.
Từ nay về sau, người dưới trướng tôi đều sẽ xăm hình này.
Cô thấy nó, thì biết là người của tôi.”
Lúc ấy tôi nghĩ ông ta đầu ó,c có vấn đề, chỉ vẽ qua loa một bản rồi rời đi…
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi chợt dấy lên một tia hy vọng.
Người đàn ông tóc bạc kia có nhiều thuộc hạ như , không chừng cũng là một nhân vật có tiếng trong tổ chức này.
Tôi vội vàng hét lớn:
“Khoan đã! Tôi quen thủ lĩnh của các người! Ông ta tóc bạc trông vẫn rất trẻ!”
Câu của tôi khiến đám người kia dừng lại.
Một tên trong số đó nhíu mày, lẩm bẩm:
“Tóc bạc, trông còn trẻ? Nghe giống lão Khánh ghê.”
Bản năng cầu sinh khiến tôi không còn kịp suy nghĩ, lập tức gật đầu lia lịa, lớn tiếng phụ họa:
“Đúng, đúng rồi! Chính là lão Khánh đó!”
“Các gọi cho ông ấy thử xem! Ba năm trước, ở công viên thành phố Vân Thành, ông ấy bất ngờ ngất xỉu, rồi một người đi ngang qua cứu sống,người đó chính là tôi!”
“Lúc đó ông ấy là nợ tôi một mạng! Nếu không tin thì cứ gọi hỏi ông ấy đi!”
Có thể vì biểu cảm của tôi quá nghiêm túc, hoặc cũng có thể vì “lão Khánh” này quả thực có uy tín trong tổ chức,
nên đám người kia tạm thời không tiến thêm bước nào.
“Anh Khôn, hay là gọi thử xem? Nhỡ đâu con nhỏ này thật sự có dính dáng tới lão Khánh thì mình vào cũng không tiện đâu.”
Anh Khôn liếc mắt, lười nhác lấy điện thoại ra.
Tôi căng thẳng đến mức tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, dán chặt mắt vào miệng Khôn, cố đọc khẩu hình.
Nhưng ta tiếng địa phương, tôi không hiểu một chữ nào.
Chẳng mấy chốc cuộc gọi kết thúc, Khôn nhíu mày.
Tôi chột dạ, cảm giác bất an dâng lên.
Đ/ọ.c full tại page G(óc N/hỏ c.ủa Tuệ L!â.m
“Mẹ kiếp, lão Mã mấy năm nay lão Khánh chưa từng tới Vân Thành! Mày lừa ai đấy hả?”
Anh Khôn ném điện thoại về phía tôi, trúng ngay trán.
Máu từ trán tôi chảy xuống mặt, tôi không kịp quan tâm.
Tôi hoảng loạn, vội vàng lại hình xăm trên cổ họ.
Đúng là bản thiết kế của tôi, từng nét từng mảng tôi đều nhớ rõ.
“Không thể nào! Mấy người có hình xăm này là…”
Tôi còn chưa hết câu, đám người như thú hoang đã lao đến đá túi bụi.
“Con đĩ khốn, dám chơi bọn ông hả? Mày mà cũng biết lão Khánh?”
“Dám tự nhận là ân nhân cứu mạng của lão? Hôm nay tao đập chết mày luôn!”
Nắm đổ xuống như mưa. Lúc đầu tôi còn có thể gào thét vì đau, sau đó chỉ còn biết nấc nghẹn mà van xin:
“Tha cho tôi đi… tôi xin các người…”
“Tôi thực sự… tôi là thật mà…”
“Mày là cái thá gì! Để mày biết hậu quả của việc lừa tụi tao là thế nào!”
Tôi cảm thấy nội tạng mình bị đánh đến dịch chuyển.
Xương cốt đau nhức như bị gãy đâm vào thịt.
Bạn thấy sao?