1
Ngay khoảnh khắc nghe thấy giọng của Vương Na, tôi nhận ra mình đã tr,ọng s,inh.
Kiếp trước, vào dịp nghỉ lễ Đoan Ngọ, trong ký túc xá bốn người chỉ có Vương Na là người tỉnh ngoài nên không thể về nhà.
Bố mẹ tôi vốn rất hiếu khách, mỗi lần gọi video call cũng thường nghe Vương Na than vãn, ngưỡng mộ không khí gia đình tôi.
Cô ta không ít lần bóng gió rằng muốn về nhà tôi thăm bố mẹ. Tôi hiểu ý của ta.
Nhưng vì bình thường bài vở quá nhiều, thời gian nghỉ ngơi chẳng bao nhiêu, nên mãi không có cơ hội thuận tiện để đồng ý.
Cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ lễ Đoan Ngọ, Vương Na lại than thở trước mặt tôi một lần nữa.
Tôi không nghĩ nhiều, liền mời ta về nhà chơi.
Nhưng không ngờ, chính quyết định đó đã khiến cả nhà tôi gần như t,an cửa n ,át nhà.
Chỉ vì ảnh bìa trên trang cá nhân của tôi là ảnh gia đình, Vương Na thấy chiếc vòng vàng to trên tay chị dâu tôi liền lộ rõ vẻ ghen tị.
Tôi thuận miệng là trai tôi tặng, không để ý thấy Vương Na đang lẩm bẩm: “Anh cậu đối xử với chị dâu thật tốt, nếu như là…”
Những thông tin mà ta nghe từ miệng tôi, đã đủ để khơi lên lòng tham của ta.
Không biết từ lúc nào, Vương Na đã nhắm vào gia đình tôi, âm thầm lên kế hoạch thay thế chị dâu để kết hôn với trai tôi.
Tôi hoàn toàn không hay biết gì về d,ã tâm của ta, chỉ coi Vương Na là người thân thiết nhất.
Đến kỳ nghỉ lễ Đoan Ngọ, thấy ta một mình ở lại trường thật tội nghiệp.
Tôi không nghĩ nhiều liền mời ta về nhà, đích thân rước sói vào nhà.
Bố mẹ tôi nghe tôi kể có một người thân liền nhiệt đón tiếp Vương Na.
Mẹ tôi trổ tài nấu nướng, bố tôi mang rượu ngon cất kỹ ra tiếp khách.
Không ai ý rằng, Vương Na âm thầm chuốc say trai tôi, rồi mò vào phòng ấy.
Hôm sau, khi chị dâu tôi từ nhà mẹ đẻ quay về, Vương Na liền đắc ý, khóc lóc ầm ĩ rằng tôi đã b ,ắt n ,ạt ta, cầu cho một lời giải thích.
Chị dâu vì quá mức mà s ,ảy th ,ai.
Chưa đến một tuần, tin đồn lan khắp trường.
Vương Na tôi là đồng phạm.
Ánh mắt bè trong trường tôi đầy khác thường.
Vì tôi, bố mẹ chỉ còn cách để tôi ly hôn và cưới Vương Na.
Chưa đến nửa năm sau, bố mẹ tôi lần lượt nhập viện vì sốc.
Anh trai tôi thì ngã g ,ãy chân, mất luôn công việc.
Còn tôi ở trường bị mắng nhiếc đủ điều, tinh thần suy sụp khi biết bi kịch xảy ra ở nhà.
Tôi rơi vào trạng thái tự trách bản thân không dứt.
Thật ra lời Vương Na là đúng,tất cả là lỗi của tôi vì đã đưa ta về nhà.
Nếu không có chuyện đó, mọi bi kịch đều sẽ không xảy ra.
Trong nỗi ân hận tột cùng, tôi đã h ,èn nh ,át
Nh,ảy khỏi tầng thượng.
Không ngờ lại sống lại, quay về đúng ngày trước kỳ nghỉ.
Lúc này, mọi chuyện vẫn chưa bắt đầu.
Vương Na thấy tôi không trả lời, liền kéo tay tôi nũng nịu: “Diên Diên à, kỳ nghỉ này cho tớ ở nhờ với nhé, ở lại ký túc xá một mình thật đơn mà.”
Tôi cố ép bản thân giữ bình tĩnh, không dám để lộ chút khác thường nào.
Trong lòng trào dâng c ,ăm h ,ận ngút trời.
Trời cho tôi tr,ọng s,inh, chắc chắn là để tôi có cơ hội xử lý con t ,iện nh ,ân Vương Na này!
Hiện tại chưa phải lúc vạch mặt, vì tôi không có bằng chứng gì trong tay.
Việc tôi có thể bây giờ là tạm thời né tránh ta.
Thế nên trước lời đề nghị của Vương Na, tôi thẳng thừng từ chối.
Tôi tùy tiện lấy cớ: “Kỳ nghỉ này tớ không về nhà đâu, định đi thêm kiếm ít tiền tiêu vặt.”
Nghe tôi từ chối, Vương Na nửa tin nửa ngờ: “Thật á? Nhà cậu giàu còn phải thêm?”
Nhà tôi ở thành phố bên cạnh, thuộc trung tâm thành phố, điều kiện kinh tế thực sự không tệ.
Tôi quyết định tạm thời ổn định ta, tính sổ sau.
Tôi tiếp tục bịa: “Tớ định tiết kiệm tiền để mua quà cho cháu tớ, còn chưa sinh cơ.”
Thật ra chuyện này cũng không hẳn là dối.
Tôi và chị dâu rất thân thiết, thường đăng ảnh quà chị ấy tặng tôi lên mạng.
Hai bên qua lại, tôi quan tâm đến chị ấy cũng là điều dễ hiểu.
Nói đến đây, Vương Na không dây dưa nữa.
Xử lý xong Vương Na, tôi mệt rã rời nằm xuống giường.
Điện thoại bỗng báo đặt vé thành công, tôi mới sực nhớ: kiếp trước tôi định tạo bất ngờ nên đã lén mua vé giúp Vương Na.
May mà bây giờ vẫn kịp hủy, tôi vội vàng hoàn tiền chiếc vé kia.
2
Sáng hôm sau tỉnh dậy, không thấy Vương Na trong phòng.
Tôi có chút thắc mắc không nghĩ nhiều, kéo vali đi ra ga.
Nhà tôi ở thành phố kế bên, đi tàu cũng mất hai tiếng.
Trên đường không có chuyện gì bất thường, trái tim lo lắng của tôi dần bình tĩnh lại.
Chỉ cần không đưa Vương Na về nhà, không tiếp với ta, mọi chuyện trong kiếp trước sẽ không xảy ra.
Ngồi tàu hơn hai tiếng cuối cùng cũng về đến nhà.
Mẹ tôi đang đứng ở cửa vẫy tay với tôi.
Tôi tít mắt định chạy tới, không ngờ có một bóng người còn nhanh hơn tôi.
Vương Na đeo balo, nhanh chóng chạy tới nắm tay mẹ tôi: “Chú thím ơi, nghe Diên Diên kể hai người rất hiếu khách, kỳ nghỉ này phiền rồi, mong hai người thông cảm ạ!”
Vương Na khéo miệng, chỉ một lúc đã chuyện thân mật với bố mẹ tôi.
Còn tôi đứng ngây người tại chỗ, máu toàn thân như đông cứng lại.
Tôi không thể tin nổi, sao Vương Na lại có mặt ở nhà tôi?
Cô ta đã bám theo tôi!
Nhưng rất nhanh, tôi hiểu lý do, chính là tin nhắn vé tàu tôi hủy hôm qua.
Trong đó có thời gian, mã chuyến, và ga tàu.
Chỉ cần ta nhanh tay mua vé, cho dù là vé đứng, cũng có thể đi cùng tôi về.
Trong lúc tôi còn sững sờ, bố tôi đã dắt Vương Na vào nhà.
Mẹ tôi thấy tôi đứng như trời trồng, nhận lấy hành lý rồi : “Con không nhận ra bố mẹ nữa à?”
Nghe giọng quen thuộc, mũi tôi cay xè.
Tôi chỉ muốn lao vào lòng mẹ mà òa khóc, muốn gào lên với mẹ rằng Vương Na là kẻ xấu, phải đuổi ta đi.
Nhưng những chuyện kiếp trước quá ly kỳ, bố mẹ tôi lại luôn nhiệt , chỉ sợ sẽ không tin lời tôi.
Tôi chưa kịp nghĩ ra cách xử lý Vương Na thế nào thì ta đã tự xuất hiện, xem như đến lúc thanh toán sớm.
Tôi nhíu mày suy nghĩ, một kế hoạch chậm rãi hình thành trong đầu.
Mọi chuyện diễn ra y như kiếp trước, Vương Na liên tục rót rượu cho tôi, thấy sắp say thì mắt sáng rỡ.
Tôi cũng rót rượu theo: “Anh Quốc Dũng, em kính một ly!”
Quốc Dũng là đồng nghiệp của tôi, hay đến nhà tôi ăn chực.
Là đàn ông th,ô l,ỗ, ly dị có con nhỏ, không biết nấu ăn nên cứ tới nhà tôi nhờ cơm.
Lúc về còn hay gói đồ ăn mang đi.
Đ/ọ.c full tại Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Anh tôi thì hiền lành, không biết từ chối.
Mà gã Quốc Dũng uống nhiều lại hay tôi với ánh mắt d ,âm đ ,ãng, từng thẳng trước mặt bố mẹ muốn lấy tôi vợ.
Bố mẹ tôi gh,ét gã này lắm, nếu không nể mặt tôi thì đã cấm cửa từ lâu.
Nhưng gã này mặt dày, vẫn cứ hay lảng vảng quanh nhà tôi.
Vương Na chẳng phải muốn lấy tôi sao? Vậy thì gả ta cho Quốc Dũng, đúng là vừa xứng.
Đúng như tôi tính, Quốc Dũng say khướt, phải ở lại qua đêm.
Mẹ tôi vừa càm ràm vừa thu dọn.
Thấy tôi say bất tỉnh, Vương Na mắt sáng như đèn, liền xung phong giúp đỡ: “Thím ơi, để con giúp!”
Tôi đâu thể để ta như ý.
Nhanh chóng chen vào: “Sao có thể để khách mấy chuyện này chứ? Na Na, nếu thật lòng muốn giúp thì dọn dẹp bát đũa giúp tớ đi. Còn tớ, để tớ với mẹ lo.”
Giả vờ không thấy sắc mặt khó coi của Vương Na, tôi gọi mẹ cùng đưa lên lầu.
Chờ đúng lúc, tôi dẫn trai vào phòng khách thay vì phòng riêng.
Mẹ tôi không để ý, đi theo vào còn thắc mắc: “Phòng con ở bên cạnh mà con , lâu không về nhà là quên rồi hả?”
Không phải quên, là tôi đoán Vương Na sẽ không bỏ cuộc, nên đổi phòng trước.
Nhưng tôi không thật, chỉ : “Mẹ, ấy chưa tắm mà vào phòng ngủ thì lúc chị dâu về sẽ than mùi rượu. Con là chu đáo mà. Tí nữa mẹ lau người cho ấy rồi đưa về phòng là .”
Bạn thấy sao?