Ta đã thấy thứ kỳ lạ đó.
An An lại còn chuyện với nó.
Ta đang nằm mơ sao?
Năm tiếng nữa rời đi?
Năm tiếng là bao lâu?
Ta muốn tự lừa dối bản thân, dù nghĩ thế nào thì năm tiếng cũng không lâu.
Ta vừa tan triều đã chạy về nhà.
Trống không.
Quầy bánh tráng của An An không còn đó, nàng ấy có thể đã đi mua bánh tráng.
Nhưng tại sao quần áo trang sức của nàng ấy cũng không còn?
Ta đi lục tủ quần áo, phát hiện ngay cả quần áo của ta cũng thiếu mất mấy bộ.
Thiếu mấy bộ An An tự tay .
Khăn tay, lót giày nàng ấy cho ta, đều không còn nữa.
Ngay cả gà trong sân cũng không còn.
Ta lao ra ngoài.
Không thể nào, không thể nào, nàng ấy sẽ không nỡ lòng nào rời bỏ ta như .
Ta thấy bóng lưng nàng ấy trong tiệm.
Quả nhiên, nàng ấy chưa đi.
Thứ kỳ lạ phát sáng đó vẫn đi theo nàng ấy.
Ta giả vờ như không thấy nó, An An tiêu một số tiền lớn mua một chiếc vòng.
Phu tử ta thông minh.
Ta quả thực thông minh, nếu không cũng sẽ không thi đậu Thám hoa.
Nhưng khoảnh khắc này, ta vô cùng ghét sự thông minh của mình.
An An gần như tiêu hết tiền để mua chiếc vòng này, là nàng ấy không định ở lại.
Ta dường như gì cũng không kịp nữa rồi.
"Phu thê một hồi, hảo tụ hảo tán, sau này không gặp lại."
Khoảnh khắc nàng ấy ra câu này, tim ta như rơi xuống vực sâu.
Sau đó, vỡ vụn.
"3, 2, 1."
An An biến mất khỏi vòng tay ta.
Ta vẫn giữ tư thế ôm nàng ấy, ngã quỵ xuống đất.
Sau đó, khóc nức nở.
Giống như ngày An An ta đưa về nhà.
Bạn thấy sao?