Bảy Ngày Trước Khi [...] – Chương 16

Ta miệt mài đèn sách.

Ta muốn đến kinh thành, muốn thành danh, cũng muốn... gặp Sơ Tuyết, để nàng ấy thấy ta của hiện tại.

Nhưng cùng với tin tức ta thi đỗ là tin tức nhà họ Thẩm gặp chuyện.

Cả nhà bị xử trảm.

Nghe tin này, đầu óc ta trống rỗng.

An An dường như ra , nàng ấy có chút ghen tị, lại quả quyết với ta, Thẩm Sơ Tuyết không sao.

Ta nắm lấy vai nàng ấy, bảo nàng ấy lại lần nữa.

Nàng ấy đau đến nỗi đẩy ta ra, ta không hề buông tay.

"Ta đã rồi! Thẩm Sơ Tuyết sẽ không sao! Chàng mau buông ta ra, đau quá!"

Ta quan sát nàng ấy thật kỹ, xác nhận nàng ấy không dối.

Mặc dù không biết nàng ấy biết bằng cách nào, chỉ cần Sơ Tuyết không sao là tốt rồi.

Quả nhiên, một đêm nọ, có người gõ cửa nhà ta.

Là Sơ Tuyết.

Nàng ấy đứng đó, như tuyết trắng mùa đông, thuần khiết và ngắn ngủi.

"Thật tốt quá, nàng không sao."

Ta không thể tin mà vuốt ve khuôn mặt nàng ấy, ôm nàng ấy vào lòng.

"A Thời ca ca..."

Rất lâu sau, ta quay đầu lại, thấy An An đứng đó, không biết đã bao lâu rồi.

Sơ Tuyết tạm thời ở lại.

An An bắt đầu cãi nhau với ta.

Nàng ấy , theo cốt truyện, không phải ta nên cưu mang Thẩm Sơ Tuyết, mà là Lý Trạch Thấm.

Nói gì !

Tên đó đã hủy hôn ước trước khi nhà họ Thẩm bị bắt giam.

"Sơ Tuyết đã gặp phải những chuyện như , sao nàng nỡ lòng nào đuổi nàng ấy đi nữa?"

"Nàng đừng vô lý, sao Sơ Tuyết lại cố ý ngã để hãm nàng?"

"Bánh đậu phộng này nếu nàng không ăn thì đưa cho Sơ Tuyết."

"Chỉ đủ tiền mua một tấm gấm, Sơ Tuyết không quen mặc đồ thô, nàng nhịn một chút."

Ta đã không nhớ rõ mình đã bao nhiêu lời tổn thương rồi.

Dần dần, An An cũng không cãi nhau với ta nữa.

Nàng ấy trở nên ít , mỗi ngày đi bán hàng, sau đó trở về đưa hết số tiền kiếm cho ta.

Trong lòng ta không khỏi dâng lên chút bối rối.

Ta phải đến kinh thành nhậm chức.

"Đến kinh thành rồi, chúng ta sẽ tự sống cuộc sống của mình, Sơ Tuyết sẽ dọn ra ngoài."

Lúc ta những lời này, mắt An An dường như sáng lên.

Nàng ấy dè dặt hỏi ta: "Thật sao?"

Ta , thật.

Là thật, Sơ Tuyết muốn sống ở nơi phồn hoa hơn.

Rất nhanh, An An phát hiện ta đưa phần lớn bổng lộc cho Sơ Tuyết.

Nàng ấy dường như cảm thấy mình bị lừa, nổi trận lôi đình với ta.

Nàng ấy tức giận nàng ấy ghét ta, bảo ta ở bên Thẩm Sơ Tuyết, như nhiệm vụ của nàng ấy cũng coi như hoàn thành, nàng ấy sắp về nhà rồi.

"Chát—"

Khuôn mặt nàng ấy nghiêng sang một bên.

Ta không biết mình đã ra tay như thế nào.

Khi nghe nàng ấy muốn ta ở bên Sơ Tuyết, nàng ấy muốn rời đi, tay ta liền mất kiểm soát.

Tay ta run rẩy, muốn xin lỗi nàng ấy, nàng ấy đột nhiên quay người bỏ đi.

Ta không rõ biểu cảm của nàng ấy.

Lúc nàng ấy đẩy xe bánh tráng rời đi, ta đuổi theo hai bước, gọi tên nàng ấy, nàng ấy giả vờ như không nghe thấy.

Tim ta thắt lại.

Từ khi đến kinh thành, ta và An An ngày càng xa cách.

Gần như trở thành người xa lạ.

Ta bận đến mức không có thời gian chuyện tử tế với nàng ấy.

Có lần, ta cùng Sơ Tuyết đi tảo mộ, đi ngang qua gian hàng bánh tráng của An An, thấy một người quen thuộc.

Lý Trạch Thấm lại đang mua bánh tráng của nàng ấy.

Hắn ta đưa 3 lạng bạc.

An An không nhận ra hắn ta, chỉ coi hắn ta là một vị khách hào phóng.

Ta không muốn Sơ Tuyết thấy cảnh này, nàng ấy vẫn chưa quên Lý Trạch Thấm, ta sợ nàng ấy bị kích .

, ta vội vàng dẫn Sơ Tuyết rời đi, bỏ lỡ ánh mắt An An sang.

Từ ngày đó, ta rất muốn rời khỏi kinh thành.

Ở đây, cảm của ta và An An ngày càng xấu đi.

Ở đây, còn có Lý Trạch Thấm.

Mặc dù mục đích ban đầu ta đến với nàng ấy không hoàn toàn trong sáng, thời gian bên nhau bấy nhiêu năm không phải là giả.

An An là thê tử của ta.

Vừa đúng lúc, một ngày nọ, Sơ Tuyết chạy đến , nàng ấy quyết định từ bỏ Lý Trạch Thấm.

Nàng ấy khóc lóc muốn về Thanh Châu.

Ta với nàng ấy, ta đã quyết định xin điều đi Thanh Châu, nàng ấy có thể cùng chúng ta lên đường.

Trở về Thanh Châu.

Trở về Thanh Châu.

Trở về nơi ta lần đầu gặp An An.

Nhưng cuối cùng, không thể quay trở lại nữa rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...