Ta và An An ở bên nhau.
Người vui nhất là An An.
Người vui thứ hai không phải ta, mà là Sơ Tuyết.
Bởi vì ta bảo An An giữ khoảng cách với Lý Trạch Thấm.
Nàng ấy không chút do dự đồng ý, trực tiếp từ bỏ một vị khách sộp.
Loại thiên chi kiêu tử như Lý Trạch Thấm, chỉ cần cho hắn ta vài lần mất mặt, hắn ta sẽ không còn mặt mũi nào đến nữa.
Rất nhanh, Lý Trạch Thấm đã trở về kinh thành.
Sơ Tuyết cũng rời đi.
Cuộc sống lại trở lại bình yên.
Chỉ là đôi khi, lúc An An nép vào lòng ta, ta luôn ngẩn ngơ, cảm thấy có chút không chân thật.
Ta thật sự ở bên nàng ấy rồi sao?
Ta nàng ấy ôm ta rạng rỡ, lại không nhịn nghĩ, bây giờ Sơ Tuyết thế nào rồi?
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Chúng ta cùng nhau hái sen mùa hè, đắp người tuyết mùa đông, cũng coi như vui vẻ.
Có gian hàng bánh tráng của An An, cuộc sống dễ chịu hơn rất nhiều.
Sơ Tuyết đã lâu không viết thư cho ta.
Cho đến khi, nàng ấy gửi đến một bức thư, nàng ấy đã định thân với Lý Trạch Thấm.
Đêm nhận thư, ta đã uống rất nhiều rượu.
Sau đó, ta cũng cầu thân An An.
Ta chỉ thuận miệng một câu: "Nàng muốn gả cho ta không?"
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt đỏ bừng của An An.
Nàng ấy quên cả nhai con cá khô trong miệng.
Nhưng ta nhanh chóng nghe câu trả lời của nàng ấy:
"Được thôi."
Ta mỉm .
Nàng thấy không, Thẩm Sơ Tuyết, nàng không cần ta, cũng có người rất thích ta.
An An xấu hổ nắm lấy tay ta.
Nàng ấy với ta, phong tục ở quê nàng ấy, ta phải quỳ xuống cầu hôn, còn phải vượt qua thử thách của phù dâu.
Vì , dưới sự nài nỉ của nàng ấy, ta lại trịnh trọng hỏi một lần nữa: "An An, nàng đồng ý gả cho ta không?"
Nàng ấy cũng trịnh trọng đáp: "Ta đồng ý."
"Trình Hoài Thời, tên của ta là..."
Ta không nghe rõ, bởi vì ta đã say mèm.
Đêm tân hôn giản dị.
Ta thậm chí còn lợi dụng việc nàng ấy không biết, không đến nha môn hôn thú.
Nàng ấy , vốn định giả vờ không đồng ý, dù sao lúc ta cầu hôn trông cũng không có thành ý lắm.
Nhưng nàng ấy không nỡ để ta buồn, không nỡ để ta lo lo mất, nên đã lập tức đồng ý.
Ta lại một lần nữa nghi ngờ, nàng ấy có phải tiên nữ từ trên trời rơi xuống không.
Nàng ấy , đến lúc đó sẽ đưa ta về nhà cùng nàng ấy.
Lòng ta mềm nhũn.
Chỉ là ta không ngờ, ngày đó sẽ không bao giờ đến nữa.
Bạn thấy sao?