“Đạo gia có thái âm luyện hành, có thể khiến cho người đắc đạo phi thăng. Mẹ em và ông trưởng thôn đang kết bè để thái âm luyện xác. Bà nội em uống canh người chết lâu năm, âm khí trên người vốn đã rất nặng, sau khi chết chỉ cần bảy ngày sẽ có thể luyện thành.”
Cả người tôi run cầm cập.
“Đưa người chung dòng máu và thân cận nhất đưa vào mộ của bà nội, tiếp tục phân bón cho xác của bà, thì có thể luyện âm xác tuy chết rồi mà giống như còn sống. Sau đó đem chôn vào mộ tổ, thì có thể khiến cho gia tộc hưng thịnh, tài vận hanh thông.”
Kỷ Trạch thở dài.
“Người ta dựa vào cách này cầu mong phi thăng, mẹ em và trưởng thôn lại nằng nặc chọn đường tắt để đi. Tuy có thể đem tài vận đến, cách này lại thâm độc vô cùng, đời sau của nhà em đều sẽ đoản mệnh, sống không quá 30.”
“Khoan đã! Người chung dòng máu và gần gũi nhất?” Tôi há họng lắp bắp, “Đó chẳng phải chính là tôi…”
Kỷ Trạch gật đầu chắc nịch: “Chắc là mẹ em muốn đưa em đến chỗ mộ của bà nội, cố để em ở đó đến ngày cuối cùng.”
Tôi hoang mang: “Vậy, bây giờ phải sao?”
Kỷ Trạch xắn tay áo lên : “Không sao, có tôi đây, đêm nay đi đến đào cái xác bán âm của bà nội em ra.”
Trông bộ dạng đã dự tính trước mọi việc của Kỷ Trạch, trong lòng tôi cũng yên tâm hơn hẳn.
14.
Về đến nhà, mẹ và em trai cũng đã ăn xong cơm, trên bàn là một đống bừa bộn.
Bà đang ngồi xem hoạt hình cùng em trai tôi.
Tôi đừng ở phía sau, xém chút không nhịn muốn xé bộ mặt của bà ta ra, chất vấn bà vì sao muốn tôi, tại sao lại nhẫn tâm đến thế.
Thế tôi chỉ hít một hơi thật sâu, không vạch mặt bà ngay lúc đó.
Tôi dọn dẹp bàn ăn chuẩn bị đem vào bếp, đột nhiên mẹ gọi tôi lại.
“Số điện thoại của giáo viên mày là bao nhiêu? Ngày mai tao gọi cho họ.”
Tôi ngơ ngác: “Để gì?”
Bà lườm tôi một cái rồi quát vào mặt tôi: “Mày đã 16 tuổi rồi, đến tuổi lấy chồng chứ sao? Nửa năm cuối mày không cần đến trường nữa, tao đi tìm giáo viên trường để lấy lại học phí về.”
Đầu óc tôi trống rỗng, qua một lúc mới trả lời: “Thầy con có thể lên trường trung học trọng điểm…”
Nhưng mẹ đã không còn nghe tôi , chỉ cúi đầu chơi với em tôi.
Tôi lặng thinh dọn dẹp đống chén đĩa vào bếp, trong chiếc chậu sắt lục ra hai cái màn thầu lạnh tanh.
Đêm khuya, tôi trăn trở lăn lộn, khi thì suy nghĩ sau này không biết phải thế nào, lúc thì trầm ngâm không biết Kỷ Trạch đêm nay sẽ ra sao.
Tôi đợi cả đêm, sợi dây đỏ cũng nóng bừng cả đêm.
Sang ngày hôm sau, tôi đã ra ngoài từ sớm, vừa đến nghĩa địa thì thấy cả đống người đang vây quanh.
Đầu mộ của bà như một đống xà bần, khắp nơi đều là gạch đá vải vụn.
Sắc mặt của trưởng thôn tệ lắm, quần chúng ai nấy đều bàn tán xôn xao.
Đám trẻ con trông mộ thì chen chút trong túp lều, ngơ ngác về phía người lớn đang đứng.
Qua một lúc sau, lại có người hoảng hốt chạy tới, thở hổn hển:
“Không, không ổn rồi! Lại có đứa trẻ mất tích rồi!”
Trưởng thôn thở dài : “Mặc kệ chỗ này đi, tìm đám trẻ trước đã!”
Nhìn bộ dạng sốt ruột của ông, nếu không phải do tôi đã biết sự thật, chắc là tôi cũng bị ông lừa rồi đó.
Tất cả mọi người đều đi hết, chỉ còn lại mỗi tôi.
Dưới đất lộn xộn thế, có lẽ đêm qua Kỷ Trạch đã đến.
Nhưng phần mộ chưa bị mở ra thì lại có thêm người mất tích.
Không lẽ, Kỷ Trạch đánh không lại bà nội, đã chết ở dưới rồi sao?
Trong lòng tôi thình thịch một tiếng, vội vàng nằm sấp xuống áp sát tai để nghe ngóng.
Cũng may, không có tiếng gặm xương rôm rốp kia nữa.
Vừa tính đứng dậy, tôi lại nghe tiếng “đùng đùng đùng”.
Tôi giật mình, ngã ngửa ra phía sau.
“Em đang gì ?”
Đột nhiên có tiếng người vang lên từ phía sau, tôi nhảy dựng rồi giật mình hét lên.
Toàn thân Kỷ Trạch dính đầy bụi bặm, còn có vết máu, đứng ngay trước mặt tôi.
“Anh, từ đâu xuất hiện ? Anh đến từ lúc nào?”
“Vừa đến.”
Tôi lau mồ hôi trên trán, tiếng tôi nghe lúc nãy, chắc là tiếng chân của Kỷ Trạch.
“Có bắt bà nội chưa?”
“Chưa, để bà ta chạy thoát rồi.”
Kỷ Trạch tìm phiến đá ngồi xuống.
Lòng tôi hoảng loạn lắm, cứ như người mất hồn .
“Vậy, phải sao đây? Lúc nãy… đây là lần thứ năm rồi, nếu còn thêm lần nữa thì sẽ đến lượt tôi bị ăn mất!”
“Kể từ chiều ngày mai em cứ ở lì trong nhà, ai gõ cửa cũng không mở. Tôi sẽ dán lá bùa lên cửa nhà em.”
Kỷ Trạch thở dài: “Thành hay là bại, đều phải xem đêm nay thế nào rồi.”
Bạn thấy sao?