Tôi loạng choạng chạy về gọi trưởng thôn ra nghĩa địa, khi ông đến thì hai cái nơ bướm đó đã biến mất rồi.
Ba mẹ Lâm Lâm rất thất vọng.
Tôi sốt ruột đến khóc, nức nở : “Con thật sự thấy mà, hai cái nơ bướm của Lâm Lâm nằm ngay cạnh mộ của bà nội luôn đó!”
Trưởng thôn thở dài: “Con nít mà, nhầm nhớ nhầm cũng là chuyện rất bình thường thôi, mọi người đừng trách con bé, thôi quay về đi, giải tán đi đã.”
Ai nấy đều lắc đầu thở dài trở về.
Thậm chí tôi còn bắt đầu nghi ngờ bản thân, không biết có phải là do tôi nhầm hay không nữa.
Nhưng sau đó, lại mất tích thêm hai đứa bé.
Cũng kiểu sống không thấy người, chết không thấy xác.
Người dân trong thôn không ngồi yên nữa, cảm thấy như đã dây vào thứ gì không sạch sẽ.
Bọn họ đồng loạt đưa ra ý kiến, nhờ trưởng thôn lập tức lên trấn mời một vị “đại sư” về.
7.
Ngày đại sư đến, mọi người đều vươn cổ chờ đợi.
Cũng không còn ai đi trông mộ nữa, toàn bộ tụ tập ngay đầu thôn hóng chuyện.
Tôi cũng chen chúc trong dòng người, trái phải, mới phát hiện mẹ và em trai tôi không có đến.
Không biết qua bao lâu, người đứng đầu hô to: “Đến rồi đến rồi!”
Dòng người bắt đầu nhốn nháo khiến cho tôi bị đẩy lên trên hàng đầu.
Chưa rõ bộ dạng của đại sư như thế nào, tôi đã nghe âm thanh thất vọng phát ra từ đám người đó.
Tôi lấn lên để xem, vừa đã hiểu hết mọi chuyện.
Thân hình của đại sư thon dài, khoác trên người bộ đạo bào, mặt thanh mày tú, lại chỉ là một thanh niên.
Chắc cũng tầm tuổi tôi thôi.
Tướng tá trẻ măng như thế, cũng khó trách người dân trong làng không phục.
Trưởng thôn bắt đầu hô lên: “Kỷ sư phụ sẽ sống trong thôn bảy ngày tới, trong bảy ngày này nhất định sẽ điều tra rõ ngọn nguồn, cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng.”
Toàn bộ đều im bặt, sắc mặt của trưởng thôn sắp gồng không nổi nữa.
“Thôi rồi rồi, tới đây thôi, mấy ngày này sư phụ sẽ ở chỗ tôi, nếu có manh mối gì cứ đến nhà tìm tôi để gặp sư phụ.”
Dòng người bắt đầu tản dần, đương nhiên họ chẳng kỳ vọng gì nhiều vào vị sư phụ nhỏ tuổi này rồi.
Lúc chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên, ánh mắt của đại sư vượt qua đám đông, thẳng về phía tôi.
Tôi giật mình, ấy lại vờ như không có chuyện gì mà di dời tầm mắt, rồi cùng trưởng thôn đi mất.
8.
Sự việc đã điều tra rõ ràng, tất cả là do bà điên đó .
Trưởng thôn cùng với vài người dân đã đi đến hang núi nơi bà điên đang ở, họ đã tìm thấy bốn đứa bé, còn cả kẹp nơ bướm của Lâm Lâm.
Đám trẻ bị hôn mê, hỏi chúng là ai đã bắt bọn nó đến đây, bọn nó chỉ lắc đầu không biết.
Dù cho có hỏi cách mấy, bà điên cũng không chịu đã bắt cóc những đứa bé khác đi đâu.
Chiếc kẹp bướm trước đó mà bà ta bảo tôi đến mộ để xem, chắc hẳn là do bà lén lút đặt vào.
Sau đó nhân lúc tôi rời khỏi đã lấy đi.
Trước đó bà ta còn gạt tôi là do mẹ và trưởng thôn nữa chứ.
Tôi muốn đem sợi dây đỏ quăng trả lại cho bà, tôi có cách nào, thì sợi dây như dính chặt lấy cổ tay tôi , không gỡ nó ra .
Chỉ đành đợi sau khi về nhà lấy kéo cắt nó ra .
Bắt người, đương nhiên sư phụ phải đi rồi, trưởng thôn xoa xoa bàn tay : “Kỷ sư phụ, thật ngại quá, đã phiền sư phụ đến đây một chuyến.”
Kỷ Trạch không gì, lên xe rồi rời khỏi thôn.
Cả thôn phẫn nộ bủa vây lấy bà điên, bà ta lại không kêu om sòm chút nào.
Bên dưới mái tóc rối bời, hình như đôi mắt của bà đang chằm chặp lấy tôi.
Thế là bà ta đã bị người dân trong thôn nhốt lại, trông giữ nghiêm ngặt.
9.
Trông mộ cũng bắt đầu lại từ đầu, cứ gà gáy là phải đi đến đó, đến khi mặt trời lặn mới về.
Xế chiều, sắc màu của hoàng hôn tựa như máu, nhà nào nhà nấy bắt đầu vào bếp chuẩn bị bữa tối, trên đường chẳng có một bóng người.
Sợi dây đỏ trên tay tôi đột nhiên nóng lên.
Tôi ngây người, vừa ngẩng đầu lên, trên con đường vắng tanh từ đâu xuất hiện một người.
Tôi bị dọa cho một phen hú vía, “Đại, đại sư? Không phải đã đi rồi sao?”
Kỷ sư phụ không gì, đứng trước mặt tôi cầm lấy cổ tay xem kỹ sợi chỉ đỏ.
“Ai cho em cái này?”
Tôi thành thật: “Chính là bà điên đó, tôi đang chuẩn bị trả lại cho bà ta đây.”
Đại sư lại không gì.
Tôi phập phồng bất an: “Đại sư, sợi dây này có vấn đề gì sao?”
Bạn thấy sao?