Anh lẩm bẩm như người mộng du. Đột nhiên, như chợt nghĩ ra điều gì, lập tức phát điên lao ra khỏi phòng.
Linh hồn tôi vội đuổi theo.
“Bác Trương! Hôm Thiển Thiển đi khỏi, có phải ấy vứt một cái thùng giấy không?”
“Dạ, đúng thưa ông chủ.”
“Trong cái thùng đó có gì?”
Bác Trương sững người, không hiểu sao ông chủ lúc nào cũng bình tĩnh nay lại rối loạn đến .
“Chẳng phải… ngài đó chỉ là mấy món đồ cũ, bảo phu nhân vứt đi, rồi sẽ mua đồ mới sao?”
“Thưa ông?”
Hạ Dục lặng người.
Ngay khoảnh khắc đó, bị ký ức xưa đánh thẳng vào ngực, ôm lấy tim, nước mắt tuôn rơi như suối.
“Thiển Thiển, rốt cuộc… đã cái quái gì thế này…”
“Bác Trương! Đi tìm! Dù phải dùng cách nào, cũng phải tìm bằng cái thùng đó về cho tôi!
7
Hạ Dục gần như phát điên, điên cuồng ra lệnh.
Tất cả người trong nhà đều sợ hãi, vội vàng chạy đi tìm kiếm không ngừng nghỉ.
Anh quay lại phòng, phịch một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt thi thể tôi, khóc đến không thể thốt nên lời:
“Thiển Thiển, hôm đó… có phải em hận lắm không?”
“Anh sao có thể tổn thương em đến mức này, sao có thể… những chuyện như …”
Nhìn dáng vẻ sắp không thể chịu đựng nổi, tôi rất muốn với : “Không phải đâu, em không hận .”
Tôi từng hận – là khi hết lần này đến lần khác vui chơi với những khác, đêm không về nhà;
Là khi không ngừng bỏ mặc tôi, chạy theo cái gọi là cảm giác mới lạ và kích thích;
Là khi từng bước phản bội những lời thề chính miệng thốt ra…
Nhưng tôi đã vượt qua nỗi đau đó rồi.
Vì , tất cả những gì , tôi đều tôn trọng. Không vui, không giận – chỉ bình thản chấp nhận.
Đúng lúc này, điện thoại của Hạ Dục reo lên.
Anh vội vã nghe máy, còn chưa xem ai gọi đến, đã sốt ruột hỏi:
“Thế nào rồi? Tìm cái thùng đó chưa?”
“Con tìm gì , Tiểu Dục?”
“Là ba đây. Chuyện lần trước, con nhất định phải nhớ cho kỹ, đừng bao giờ tổn thương Thiển Thiển nữa, nghe rõ chưa?”
“Thiển Thiển đâu rồi? Đưa máy cho con bé nghe, mẹ con lại đau chân rồi, bảo nó qua xoa bóp giùm.”
“Cái chân của mẹ mày ấy, chỉ có Thiển Thiển xoa mới hết .”
“Đúng rồi, sao con bé không nghe máy nhỉ? Lúc nào chẳng bắt máy liền. Nó đang ở đâu thế?”
Ba mẹ chồng thay phiên nhau hỏi dồn,
Hạ Dục cuối cùng cũng không nhịn nữa, gục xuống, khóc òa lên như một đứa trẻ.
Đầu dây bên kia càng lúc càng cảm thấy lạ:
“Tiểu Dục, con đang khóc à? Có chuyện gì ? Không lẽ Thiển Thiển biết chuyện lần trước rồi hai đứa cãi nhau?”
“Chuyện đó là lỗi của con mà, dù Thiển Thiển có mắng có giận, con cũng phải chịu chứ…”
Cùng với tiếng khóc nghẹn ngào ngày một nặng nề, ba dường như cũng nhận ra điều gì đó không ổn:
“Đừng khóc nữa! Rốt cuộc có chuyện gì?”
“…Ba, mẹ… Thiển Thiển ấy… ấy chết rồi!”
Hạ Dục vừa khóc vừa kể lại mọi chuyện xảy ra trong những ngày qua, cho đến khi điện thoại bị ba mẹ ngắt kết nối.
Anh vẫn chưa thể hoàn hồn.
Nhìn chằm chằm vào thi thể tôi, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
“Thiển Thiển… những tập tài liệu em gửi để chăm sóc ba mẹ, là em đã sớm chuẩn bị cho việc rời đi đúng không…”
“Thiển Thiển… thà rằng em bỏ mà đi, chứ không phải… chết như .”
“Thiển Thiển…”
Anh khóc đến khàn cả giọng.
Lúc này, cánh cửa phía sau vang lên tiếng gõ nhẹ, giọng một vệ sĩ vang lên:
“Thưa ngài, Lâm Y Y đến rồi.”
Ngay sau đó, Lâm Y Y trực tiếp đẩy cửa bước vào.
“Anh Dục, em đến rồi nè. Xin lỗi nha, nãy em có giận không, em, ”
Cô ta còn đang dở, thì đột nhiên thấy thi thể của tôi, mặt lập tức trắng bệch, hét toáng lên:
“Á!”
“Anh Dục… đó là… đó là chị Thiển Thiển? Chị ấy… chị ấy chết thật rồi sao?”
Thi thể tôi trắng bệch, đầy những vết thương do tai nạn để lại.
Ánh mắt Hạ Dục lạnh băng chằm chằm vào ta:
“Không phải ấy chỉ đang diễn kịch sao? Lâm Y Y, không phải ấy đang diễn sao?!”
Từng câu chất vấn của càng lúc càng sắc bén.
Lâm Y Y hoảng loạn, sắc mặt thay đổi mấy lần, rồi bỗng khóc òa lên.
Thậm chí còn quỳ xuống trước thi thể tôi, nước mắt như mưa:
“Chị Thiển Thiển… sao lại thành ra như chứ…”
“Anh Dục, em thật sự không ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này…”
“Chị Thiển Thiển, chị có hận em không…”
“Em xin lỗi… biết thế em đã nhường Dục cho chị rồi… xin lỗi mà…”
Cô ta khóc lóc sướt mướt, tôi ra – đó chỉ là diễn.
Bởi vì khi khóc, ánh mắt Lâm Y Y vẫn luôn lén lút liếc phản ứng của Hạ Dục.
Miệng còn :
“Anh Dục, nếu thấy khó chịu, tức giận thì cứ trút lên em đi.”
“Nhưng xin đừng đến sức khỏe.”
“Người đã mất thì không thể sống lại, chúng ta phải về phía trước.”
“Có lẽ số mệnh… là để em thay thế chị Thiển Thiển chăm sóc thì sao…”
Bạn thấy sao?