Giọng mang theo cảm giác tội lỗi sâu sắc.
Vừa nãy còn không cần gấp, muốn ở lại bên tôi, mà Lâm Y Y vừa xuất hiện, đã giục tôi dọn đi.
Tôi nuốt xuống vị chát trong lòng, đáp một tiếng “Được.”
Khi về đến biệt thự, Lâm Y Y đã không còn ở đó, tôi và Hạ Dục lập tức bắt đầu thu dọn hành lý.
Đồ đạc của tôi không nhiều, chỉ vỏn vẹn trong một chiếc vali nhỏ.
Còn một thùng giấy khác, bên trong chứa đầy những ký ức đẹp đẽ từ lúc tôi và Hạ Dục quen nhau đến nay.
Có thư viết tay khi theo đuổi tôi;
Có ảnh chụp chúng tôi cùng nhau chinh phục đỉnh núi tuyết;
Còn có những món đồ đôi chúng tôi từng cùng nhau…
Tôi đang do dự không biết nên xử lý thế nào thì Hạ Dục bước đến, giọng có phần hối thúc:
“Thiển Thiển, mấy món cũ kỹ vô dụng đó thì vứt đi đi. Sau này mua mới cho em.”
Phải rồi, đồ cũ thì nên thay.
Người cũng .
Tôi mỉm nhẹ nhõm, ôm thùng kỷ niệm n ,ém vào xe rác ngoài cửa.
Lúc sắp đi, Hạ Dục thấy tôi kéo vali định lên xe, ánh mắt đầy đau lòng và luyến tiếc.
“Thiển Thiển, cho ôm em một cái đi.”
Anh tiến lại gần, tôi lại khẽ đẩy ra, lặng lẽ lùi một bước.
“Thôi, chỉ bảy ngày thôi mà. Đừng để Lâm Y Y thấy rồi ghen, lại phải nghĩ cách dỗ dành ấy.”
Tôi biết, Lâm Y Y sớm đã chờ sẵn ở đâu đó, mong mỏi lên ngôi.
Hạ Dục thoáng sững người, rồi bật gật đầu:
“Cũng đúng, bảy ngày nữa em sẽ trở về. Cảm ơn em, vợ à.”
Tôi không trả lời, xoay người lên xe, rời khỏi biệt thự.
Đúng lúc đó, một giọng máy móc vang lên trong đầu tôi:
【Ký chủ, ngài đã ly hôn và sống riêng với Hạ Dục, nhiệm vụ c ,ông l ,ược thất bại!】
【Bảy ngày sau, ngài sẽ rời khỏi thế giới này trong một vụ t ,ai n ,ạn xe!】
2
Mười năm trước, tôi gặp tai nạn xe ở thế giới cũ.
Để giữ mạng, tôi buộc phải ký kết với hệ thống đồng hành.
Nhiệm vụ của tôi là đến thế giới này, ở bên cạnh Hạ Dục, gắn bó với ta bằng quan hệ hôn nhân trong suốt mười năm.
Chờ đến khi nhiệm vụ hoàn thành, tôi sẽ có quyền lựa chọn ở lại thế giới này, bên đến bạc đầu.
Thế , chỉ còn bảy ngày nữa là đến kỳ hạn, Hạ Dục lại vì một người phụ nữ khác mà bắt tôi ly hôn và dọn ra ngoài sống riêng.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc nhiệm vụ thất bại, tôi bắt buộc phải rời khỏi thế giới này bằng cái chết, quay về thế giới cũ để đối mặt với vận mệnh chưa rõ.
Đếm ngược đến cái chết: còn bảy ngày.
Tôi tìm một khách sạn để tạm trú.
Trên đường trở về, tôi thấy những biển quảng cáo lớn nhỏ ven đường, cùng màn hình khổng lồ trước tòa nhà tập đoàn Hạ thị đều đồng loạt thay đổi, hiển thị ảnh nghệ thuật của Lâm Y Y.
Bên dưới là dòng chữ mạ vàng hoa mỹ:
“Chúc bé nhỏ của sinh nhật 19 tuổi thật vui. – James.”
James là tên tiếng Anh của Hạ Dục.
Tôi lập tức hiểu ra.
Hạ Dục vội vã ly hôn như , thật ra là để chuẩn bị bất ngờ sinh nhật cho nhỏ của ta.
Tôi bỗng nhớ lại, khi mới đến thế giới này, vốn dĩ tôi phải chủ theo đuổi đối tượng cần công lược, mà Hạ Dục lại tôi từ cái đầu tiên.
Anh ấy đặc biệt thích tạo bất ngờ cho tôi. Sinh nhật, kỷ niệm, ngày nhau, lễ hội Đông Tây gì cũng chuẩn bị chu đáo. Mỗi lần đều khác biệt, tràn ngập chân .
Tôi nhớ rõ, một tổng tài nghiêm khắc như , vì tôi mà học nấu ăn, suýt nữa nổ tung cả gian bếp.
Cũng nhớ lóng ngóng học theo clip trên mạng để đan khăn cho tôi, khiến bàn tay bị kim đâm chảy máu không biết bao nhiêu lần.
Lại càng nhớ rõ, khi gia đình phản đối, từng quỳ dưới mưa ba ngày ba đêm để cưới tôi.
“Thiển Thiển, kiếp này, kiếp sau, đời đời kiếp kiếp, sẽ luôn em.”
Đó là lời thề từng với tôi.
Nhưng về sau, đã quên.
Vừa ổn định chỗ ở chưa lâu, bệnh viện đột nhiên gọi tới, bảo tôi đến lấy kết quả khám sức khỏe của ba mẹ chồng.
Những năm qua vì Hạ Dục bận rộn công việc, nên sức khỏe của họ đều do tôi chăm lo.
Giờ đã sắp rời đi rồi, cũng nên bàn giao lại.
Chưa bước vào cửa nhà, tôi đã thấy qua cửa sổ cảnh Hạ Dục che chở cho Lâm Y Y phía sau, tức giận :
“Ba mẹ, dạo này Thiển Thiển bận, con đưa Y Y đến thăm hai người, cũng đâu đáng để ném cả quà đi!”
Ba chồng tôi giận dữ chỉ vào , mắng thẳng mặt:
“Nghịch tử! Tao cho mày biết, đời này tao chỉ nhận mình có một đứa con dâu là Thiển Thiển!”
“Con đàn bà ngu ngốc kia, bảo nó cút! Cút ngay cho tao!”
Mẹ chồng tôi thì ôm lấy ngực, mặt mày tái mét vì giận:
“Ba nó đúng! Mau đưa con bé đó đi khỏi đây!”
“Hạ Dục, con như , con bảo Thiển Thiển phải nghĩ sao hả?!”
Nhìn cảnh đó, trong lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác ấm áp hiếm hoi.
Trước kia, ba mẹ chồng từng kiên quyết phản đối tôi bước chân vào nhà họ Hạ. Là Hạ Dục đã quỳ ba ngày ba đêm trong mưa mới khiến họ mềm lòng.
Bạn thấy sao?