Tôi đặt tay lên ngực, bên trong bình lặng, không một chút cảm .
Thẩm Tầm gọi Cố Tư Niên mấy lần, đều không phản ứng.
Cô ta tức đến mức ném đũa bỏ đi.
Lương Tiêu theo, bật rồi gắp cho tôi một miếng thịt vịt.
“Thử món này xem, đặc sản ở đây đấy, em chắc chắn sẽ thích.”
“Dạo này em vất vả nhiều rồi, gầy đi thấy rõ.”
“Cô ấy không thích món đó.”
Cố Tư Niên đột ngột bước đến, mặt sa sầm, lườm Lương Tiêu một cái sắc lẹm.
“Cô ấy thích ăn cá.”
“Ngay cả việc ấy thích gì cũng không biết, dựa vào đâu mà là ấy?”
Tôi nhắm mắt lại, bất chợt thấy vô cùng mệt mỏi.
“Cố Tư Niên, tôi không thích ăn cá.”
“Tôi dị ứng hải sản, đáng tiếc là vĩnh viễn không nhớ nổi.”
Mặt Cố Tư Niên lập tức tái nhợt, không còn chút máu.
Tôi không muốn thấy nữa, liền xách túi đứng dậy, kéo tay Lương Tiêu rời khỏi nhà hàng.
Tôi cứ nghĩ mọi chuyện đã rõ ràng từ khoảnh khắc ấy.
Nào ngờ, ngày hôm sau, Cố Tư Niên lại một lần nữa tìm đến.
Tôi vừa bước vào toà nhà phòng thí nghiệm, cánh cửa bên cạnh bất ngờ bị giật mở, một lực mạnh kéo tôi vào trong.
“Lâm Vũ Miên, tại sao?”
Cố Tư Niên ghé sát vào tai tôi, hơi thở nóng rực như muốn thiêu đốt.
“Tại sao em lại kết hôn với ta? Là muốn khiến ghen đúng không?”
“Được, thừa nhận, đang ghen đây, chưa?”
“Em muốn kết hôn đúng không? Anh cũng mà!”
Tôi khó chịu nhíu mày.
“Buông ra! Tôi thật lòng Lương Tiêu!”
“Hơn nữa, chẳng phải đã có Thẩm Tầm rồi sao?”
Cố Tư Niên khựng lại một chút, rồi nhanh chóng như sợ chậm trễ:
“Không có!”
“Tụi còn chưa đăng ký kết hôn! Đợi đứa bé ra đời, vẫn có thể cưới em mà!”
Tôi không gì, chỉ im lặng .
Khi vừa tròn mười tám, Cố Tư Niên ôm tôi vào lòng, dụ dỗ tôi vượt ranh giới.
Sau đó, từng hứa chắc nịch rằng sau này nhất định sẽ cưới tôi.
Tôi đã từng mong chờ ngày đó đến như điều tuyệt vời nhất trên đời.
Nhưng hiện tại tôi lại cảm thấy mình chưa bao giờ thực sự hiểu con người này.
Tôi bình tĩnh lên tiếng:
“Nhưng chẳng phải chính tôi là loại con thiếu thốn cảm, ai cũng có thể sao?”
“Nếu đến thân của mà còn định nhường tôi cho, thì tôi chủ rút lui có gì sai?”
Cố Tư Niên đứng chôn chân tại chỗ, người cứng đờ.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi vang lên — là Lương Tiêu.
Chắc vì tôi đi lâu quá nên lo lắng.
Cố Tư Niên cũng thấy dòng tên hiển thị, sắc mặt lập tức biến đổi, nổi giận đùng đùng, túm lấy mặt tôi:
“Lâm Vũ Miên, em rời khỏi Bắc Thị là vì hắn ta đúng không?”
“Hay là hai người đã sớm qua lại với nhau rồi?”
Tôi không chịu nổi nữa, giơ tay tát mạnh vào mặt một cái.
“Cố Tư Niên, nghĩ ai cũng dơ bẩn như chắc?”
Cố Tư Niên chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ ngỡ ngàng.
Một lúc sau, bỗng ,
“Anh biết mà… em vẫn còn quan tâm đến , đúng không?”
Tôi thấy hoàn toàn không còn lý trí.
Chưa kịp phản ứng, Cố Tư Niên đã lại tiếp:
“Miên Miên, hãy cho thêm chút thời gian… nhất định sẽ chứng minh tấm lòng của mình!”
Nói xong, quay người bỏ đi.
Sau khi công việc ở phòng thí nghiệm tạm ổn, Lương Tiêu đề nghị cả nhóm cùng đi ăn mừng.
Anh đưa tôi đến trước nhà hàng rồi đi tìm chỗ đậu xe.
Tôi cùng một thân đi vào trước.
Vừa bước vào phòng riêng, từ góc phòng bất ngờ lao ra một người phụ nữ cầm ấm nước sôi.
“Con tiện nhân! Dám hoại gia đình người khác!”
Cô ta gào lên, giơ tay hắt thẳng nước sôi về phía mặt tôi.
“Cẩn thận!”
Một lực mạnh kéo tôi sang một bên, cả người tôi ngã vào vòng tay ấm áp.
Lương Tiêu ôm chặt lấy tôi, gương mặt đầy lo lắng.
“Em sao rồi? Có bị thương ở đâu không?”
Anh kéo tôi ra, kỹ khắp người, ánh mắt chưa từng lo lắng đến thế.
Một cảm giác ấm áp bỗng trào dâng trong lòng tôi.
Tôi lắc đầu, định gì đó thì ánh mắt bất chợt dừng lại trên ống tay áo gần như trong suốt của , bị nước nóng ướt đẫm…
“Tay kìa!”
“Đi! Phải đến bệnh viện ngay!”
Lương Tiêu để mặc tôi kéo đi, gương mặt lại khôi phục vẻ lười biếng thường ngày.
“Rõ, tuân lệnh, vợ !”
Khi bác sĩ đang xử lý vết thương cho Lương Tiêu, cuối cùng tôi cũng hiểu rõ toàn bộ sự việc.
Hôm đó, sau khi tôi gặp Cố Tư Niên, ta về liền đề nghị chia tay với Thẩm Tầm.
Anh ta chưa bao giờ thật sự thích Thẩm Tầm, chỉ vì không có nên vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Thẩm Tầm bị cú sốc quá lớn, dẫn đến sinh non.
May mắn là cả mẹ lẫn con đều không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng Cố Tư Niên từ đầu đến cuối không hề đến bệnh viện thăm hai mẹ con một lần.
Thẩm Tầm ngày nào cũng khóc đến sưng mắt, gửi hàng đống tin nhắn cho ta chẳng hồi âm. Cuối cùng, ta tức giận đăng hết mọi chuyện lên mạng.
Cô ta còn tung cả ảnh chúng tôi trong nhà hàng, buộc tội tôi quyến rũ Cố Tư Niên, hoại gia đình người khác.
Cô ta đối mặt với ống kính, nước mắt giàn giụa kể tội Cố Tư Niên bạc :
【Tôi từng coi Lâm Vũ Miên là thân, còn muốn ấy mẹ đỡ đầu cho con tôi.】 【Nhưng ấy lại vụng trộm sau lưng tôi với chồng tôi, nát hôn nhân của chúng tôi. Tôi thật sự hết cách rồi, mong mọi người giúp tôi.】 【Cũng hy vọng Lâm Vũ Miên có thể trả lại cha cho con tôi.】
Cư dân mạng không rõ chân tướng lập tức trút giận bằng bàn phím.
Website của phòng thí nghiệm tôi đang việc bị đánh sập, mọi người cầu đuổi học một sinh viên vô đạo đức như tôi.
Ngay cả những người lên tiếng bênh vực tôi cũng bị mắng đến mức không ngóc đầu nổi.
Người phụ nữ hôm nay hắt nước sôi vào tôi, cũng là một trong những “người ” của Thẩm Tầm.
Thấy mọi chuyện càng lúc càng vượt ngoài tầm kiểm soát, tôi đành lập một tài khoản.
Viết một bài dài sáu nghìn chữ, kể lại toàn bộ mối quan hệ mười năm giữa tôi và Cố Tư Niên.
【Tôi và Cố Tư Niên từng nhau rất lâu. Vì ta, tôi từ bỏ tất cả.】 【Nhưng ta luôn nhắc tôi rằng, tôi không xứng với , còn từng định nhường tôi cho thân.】 【Chúng tôi nhau bảy năm, thì sáu năm trong số đó ta lén lút qua lại với Thẩm Tầm.】 【Giờ ta mang thai, sinh con, chính là bằng chứng rõ ràng nhất.】
Bài đăng này chỉ sau một đêm đã vượt hơn mười triệu lượt chia sẻ.
Dư luận nhanh chóng chuyển hướng, quay sang công kích Thẩm Tầm, khiến ta phải xóa tài khoản ngay trong đêm.
Thật ra nếu ta không dại dột mua quá nhiều tài khoản ảo để sóng gió, chuyện cũng chẳng rùm beng đến thế.
Kết quả cuối cùng lại phản tác dụng, chính mình.
Cố Tư Niên cũng không thoát khỏi liên luỵ.
Cổ phiếu của Tập đoàn Lục Thị rớt giá liên tục, có người còn lật lại chuyện ta gian lận thi cử và lạm dụng quyền lực.
Tôi lắc đầu tắt điện thoại, tất cả đều là quả báo ta tự chuốc lấy.
“Em đang nghĩ gì mà thẫn thờ ?”
Lương Tiêu tôi, giơ cánh tay đang bó bột lắc lắc,
“Anh bị thương thế này mà em không thèm quan tâm gì cả!”
Tôi nghe ra sự hờn dỗi trong giọng của , không nhịn bật .
“Anh chỉ bị bỏng thôi mà, ai đời đi bó bột cơ chứ?”
Vừa , tôi vừa dùng tay chọc vào cánh tay , bị xấu hổ né tránh.
“Anh bị thương nặng thế này, không cho nũng một tí à?”
Anh hất cằm về phía tôi, “Chồng em giờ không thể tự lo cho bản thân, mau đút ăn đi.”
Tôi đĩa bít tết trên bàn, trợn mắt bất lực.
Cuối cùng vẫn là tôi cầm dao giúp cắt nhỏ ra từng miếng.
Bạn thấy sao?