Tôi nhận ra, thật ra Lương Tiêu là người chu đáo hơn vẻ ngoài lạnh lùng của rất nhiều.
Chỉ là không giỏi thể hiện, nên mới khiến người ta cảm thấy xa cách.
Mẹ tôi vừa vui vì tôi và Lương Tiêu dần thân thiết, lại vừa lo vì cả hai đều quá tập trung vào công việc, mãi không quyết định ngày tổ chức đám cưới.
Mùa xuân đến, dự án ở phòng thí nghiệm cũng bước vào giai đoạn hoàn tất.
Tối hôm đó, sau giờ , tôi và Lương Tiêu quyết định đến quán bar ngồi một lát.
Vừa đặt túi xuống, điện thoại tôi vang lên.
Là một số lạ gọi đến. Tôi thấy lạ nên vẫn nghe máy, giọng mang theo tức giận của Cố Tư Niên lẫn trong tiếng nhiễu sóng vang lên: Lâm Vũ Miên, em rời khỏi Bắc Thị rồi à?” Tôi im lặng vài giây rồi gật đầu, “Ừ.” Số mới tôi chỉ cho hai người thân biết, WeChat cũ cũng không dùng nữa, chỉ muốn dần dần cắt đứt toàn bộ liên hệ với Cố Tư Niên. Tôi nghĩ việc rạch ròi này cũng là điều mong muốn, không ngờ lại còn dùng đến mối quan hệ trong gia đình để truy tìm ra tôi.
Chưa đợi tôi lên tiếng, Cố Tư Niên lại tiếp tục : “Em quay lại đi học đúng không? Anh nhớ em sắp tốt nghiệp rồi, đến lúc đó đến đón em.” “Chuyện lần trước, Thẩm Tầm không trách em nữa. Em chỉ cần xin lỗi ấy một câu, cũng sẽ không tính toán, còn có thể để em mẹ nuôi của đứa bé.”
Tôi thở dài, “Tôi sẽ không quay về đâu.”
Ban nhạc ở quán bar vừa kết thúc phần biểu diễn, đám đông bên trong đồng loạt reo hò.
Đầu dây bên kia im bặt một lúc, rồi giọng Cố Tư Niên mới lại vang lên: “Ý em là gì?”
Tôi hít một hơi thật sâu, áp sát điện thoại vào tai: “Tôi đã tốt nghiệp rồi, Cố Tư Niên. Lần trước tôi đã với rồi.” “Tôi sẽ ở lại phòng thí nghiệm bên này. Cũng tiện chúc mừng sớm bố.” “Về sau nếu không có chuyện gì cần thiết, chúng ta đừng liên lạc nữa.”
Cố Tư Niên bỗng nhiên gào lên: Lâm Vũ Miên, em gì đấy? Nói rõ ràng xem nào!”
Đúng lúc đó, Lương Tiêu đi tới: “Miên Miên, nhớ dạ dày em không tốt, đừng uống rượu nữa. Ở đây có sữa cũng ngon lắm.”
Trong ống nghe lập tức im lặng.
Cố Tư Niên khựng lại vài giây, rồi chuyển thành giọng chất vấn: Lâm Vũ Miên, em đang ở cùng ai?”
Một cảm giác khó chịu không hiểu từ đâu bỗng trào lên trong tôi.
Tôi nhíu mày, không buồn giải thích, trực tiếp cúp máy, sau đó đưa số đó vào danh sách chặn.
“Xin lỗi, thấy em không gì nên tưởng em xong rồi.”
Lương Tiêu tôi, trên mặt không hề có chút ngại ngùng, còn cố hỏi: “Vừa rồi là ai ?”
Tôi lắc đầu, kéo ngồi xuống ghế: “Cố Tư Niên, chúng tôi không còn liên quan gì nữa rồi.”
Dưới ánh đèn mờ ảo trong quán bar, khóe môi Lương Tiêu khẽ nhếch lên một cách kín đáo.
“Đừng thế chứ, đến ngày cưới của chúng ta, còn định mời ta đấy.”
Cuộc gọi hôm đó tôi không mấy bận tâm.
Công việc trong phòng thí nghiệm rất nhiều, lại thêm mẹ tôi đã ấn định hôn lễ sẽ diễn ra sau ba tháng nữa.
Ngoài việc đến phòng thí nghiệm mỗi ngày, tôi còn phải thử váy cưới, chọn nhẫn, thỉnh thoảng lại đi gặp bên tổ chức tiệc cưới để bàn chi tiết.
Hôm đó, tôi vừa rời khỏi khách sạn sau khi chốt thực đơn cho tiệc cưới thì đã thấy Lương Tiêu đứng chờ ngoài cửa.
Anh dựa vào xe, ngậm điếu thuốc, đôi mắt lim dim trông lười biếng.
“Dạo này mệt quá rồi đúng không? Đi nào, dẫn em đi ăn ngon.”
Lương Tiêu dụi thuốc, xoa đầu tôi rồi dắt tôi lên xe.
Chúng tôi dừng trước một nhà hàng Trung nổi tiếng ở New York.
Vừa ngồi vào chỗ, phục vụ đã mang menu đến.
Lương Tiêu liếc qua vài món, thong thả : “Cứ mang hết mấy món đặc trưng ra đi.”
“À, đừng lấy hải sản, vợ tôi bị dị ứng hải sản.”
Phục vụ nhận lại menu, liếc tôi một cái đầy ẩn ý rồi quay người rời đi.
Mặt tôi bất chợt nóng lên.
“Anh… sao biết…”
“À, chuyện em dị ứng hải sản hả?”
Lương Tiêu nhún vai như chẳng có gì quan trọng.
“Anh thấy mỗi lần em ăn đều tránh, mãi thì nhớ thôi.”
Giọng nhẹ bẫng, lại khiến tim tôi lỡ mất hai nhịp.
Phải rồi, chỉ cần để tâm thì nhất định sẽ nhận ra.
Vậy mà tôi sống với Cố Tư Niên suốt bảy năm, ấy chưa từng nhớ nổi.
Quả nhiên, người có lòng thì không cần nhắc, người vô tâm thì dạy cũng chẳng hiểu.
Khi các món ăn dọn lên đầy đủ, Lương Tiêu lại nhắc đến chuyện đám cưới.
“Anh đã gửi thiệp cho bè trong nước rồi. Còn em, có ai muốn mời thêm không?”
Tôi cắn đũa, cúi đầu.
Ở trong nước, tôi chẳng có mấy người thân thiết.
Người gần gũi nhất cũng chỉ có Cố Tư Niên và Thẩm Tầm.
Tôi vừa định mở miệng thì phía sau bỗng vang lên một giọng quen thuộc.
“…Lâm Vũ Miên.”
Cố Tư Niên ngồi ở bàn không xa, ánh mắt dừng trên tay tôi đang nắm chặt tay Lương Tiêu.
Sắc mặt lạnh lẽo đến mức như muốn nhỏ nước.
Mấy tháng không gặp, gầy đi trông thấy, má hóp sâu.
“Trùng hợp thật, lại gặp em ở đây.”
Tôi nghe theo tiếng gọi, lúc này mới thấy Thẩm Tầm đang ngồi đối diện .
Bụng ta đã to hơn lần trước, trông như sắp đến ngày sinh.
Thẩm Tầm tôi, ánh mắt thoáng qua một tia đắc ý, sau đó lại bộ thân thiết chào hỏi:
“Miên Miên, chuyện lớn như kết hôn mà không báo tụi chị tiếng nào!”
“Tụi chị còn coi em là , còn định mời em dự sinh nhật con tụi chị nữa cơ!”
Chưa kịp đáp lời, Lương Tiêu đã từ tốn lấy trong túi ra mấy tấm thiệp.
“Dạo này Miên Miên bận quá, nên vài người không quan trọng bị quên mời.”
“Trùng hợp gặp ở đây thì tốt rồi, tôi vẫn còn vài tấm thiệp, mong hai người đến chung vui.”
Nói rồi, đưa thiệp mời cho Cố Tư Niên.
Cố Tư Niên không nhận, chỉ tôi chằm chằm.
“Em… thật sự muốn kết hôn sao?”
Tôi gật đầu, mỉm :
“Ừ, đến hôm đó nhớ đến uống rượu mừng nha.”
Nói rồi, tôi không nữa, quay sang tiếp tục ăn cùng Lương Tiêu.
Bạn thấy sao?