Bảy Năm Yêu Thương [...] – Chương 1

Năm thứ bảy nhau, Cố Tư Niên kết hôn. Cô dâu không phải là tôi.

Tôi đến dự đám cưới, thấy ấy dặn dò bè: “Chuyện đám cưới nhớ giữ kín giúp tôi, tôi sợ Lâm Vũ Miên sẽ điều gì tổn thương Thẩm Tầm.”

Tôi và Cố Tư Niên quen nhau mười năm, nhau bảy năm.

Khoảng thời gian ngọt ngào nhất, chúng tôi quấn quýt không rời, ấy vùi đầu vào hõm cổ tôi, nhẹ nhàng hứa hẹn: “Bé , đợi em tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn.”

Tự nhiên, tôi thấy mệt mỏi quá.

Lần này, tôi không như trước kia chạy đến trước mặt Cố Tư Niên chất vấn vì sao ấy lừa tôi.

Tôi chỉ bình thản tháo chiếc nhẫn tặng, lên máy bay ra nước ngoài, kết hôn với người mà gia đình giới thiệu.

Nhưng Cố Tư Niên thì phát điên. Anh ấy quỳ dưới mưa suốt một đêm, là để chuộc lỗi với tôi.

1

“Đám cưới rình rang thế này, muốn giấu Lâm Vũ Miên hoàn toàn là điều không thể rồi.”

Trong sảnh tiệc, bè tỏ vẻ hả hê, khoác vai Cố Tư Niên : “Nếu Lâm Vũ Miên biết rồi bất ngờ quay về nước, tìm cậu tính sổ thì sao?”

Cố Tư Niên đang chỉnh bông hoa cài trên áo vest. Nghe , tác khựng lại, ngẩng đầu lên, gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu:

“Biết thì biết thôi, tôi sớm đã muốn chia tay với ta rồi!”

“Các cậu đâu phải không biết đó phiền đến mức nào, suốt ngày bám lấy tôi, hễ không vừa ý là ầm lên như tận thế .”

Tôi thật sự đã từng rất Cố Tư Niên.

Khi tôi bị bắt nạt, chính là người cứu tôi.

Bên cạnh chưa bao giờ thiếu con , tôi vì chuyện đó mà cãi nhau với rất nhiều lần, lần nào cũng phải để Cố Tư Niên dỗ dành thật lâu mới nguôi ngoai.

Người kia đầy ẩn ý:“Vậy đợi cậu chia tay đi, để Lâm Vũ Miên cho tôi nhé, tôi thèm ấy lâu rồi.”

Cố Tư Niên người đó hai giây, nhàn nhạt : “Được thôi, dù sao ta cũng rất thiếu thốn cảm, một bó hoa là lên giường ngay.”

Tôi trợn to mắt không thể tin nổi, như bị ai đó tát cho một cái giữa không trung.

Không ngờ, trong mắt Cố Tư Niên, tôi chỉ là một món đồ chơi rẻ tiền.

Người còn định gì đó nữa thì Thẩm Tầm đã mặc váy cưới từ xa đi tới.

Cô ấy đỡ lấy cái bụng hơi nhô lên, thở dốc một chút.

Bàn tay tôi nắm lấy vạt áo run lên không ngừng.

Thẩm Tầm là người duy nhất của tôi.

Trước khi ra nước ngoài, tôi từng nhờ ấy chăm sóc Cố Tư Niên thật tốt.

Vậy mà bây giờ, ấy không chỉ trở thành vợ của Cố Tư Niên, mà còn đang mang thai con của ấy.

Tôi rút điện thoại ra, mở khung trò chuyện với Cố Tư Niên.

Trên màn hình là hàng loạt tin nhắn tôi gửi chia sẻ cuộc sống của mình, còn thỉnh thoảng mới qua loa đáp lại vài dòng.

Tôi gửi thẳng một cuộc gọi video.

Không xa, Cố Tư Niên đang xoa eo cho Thẩm Tầm, chỉ liếc qua màn hình rồi cúp máy luôn.

Người kia không nhịn trêu chọc:

“Sao không nghe máy? Lâm Vũ Miên gọi kiểm tra à?”

Cố Tư Niên ậm ừ một tiếng, ôm lấy Thẩm Tầm vào lòng, xoa bụng bầu của .

“Loại hàng rẻ như Lâm Vũ Miên, chơi vui là rồi.”

“Giờ tôi đã có Tầm Tầm rồi, tất nhiên sẽ không quan tâm đến ta nữa!”

Tôi đau đến nghẹt thở, không muốn nghe thêm gì nữa, lảo đảo bước ra khỏi sảnh tiệc.

Vừa ngồi vào taxi thì nhận cuộc gọi từ Cố Tư Niên:

“Lâm Vũ Miên, em về nước rồi à?”

“Sao không báo trước với một tiếng?”

Giọng vẫn dịu dàng như trước, hoàn toàn khác với con người vừa rồi trong sảnh tiệc.

Nếu không phải vì một người lỡ tay chuyển lời mời cưới của Cố Tư Niên cho tôi,

Tôi còn chẳng biết trai mình và người thân nhất đã cùng nhau phản bội tôi.

Tôi khẽ “ừ” một tiếng, rồi lại nghe thấy Cố Tư Niên tiếp tục hỏi:

“Bạn vừa thấy em ở trước cổng khách sạn, em đến đó gì?”

“Tài xế đi nhầm đường.”

Có lẽ vì trong lòng vẫn còn chút hy vọng với Cố Tư Niên, tôi không vạch trần lời dối của , chỉ muốn nghe tự mình giải thích.

Đầu dây bên kia rõ ràng thở phào nhẹ nhõm:

“Vậy tốt rồi, sẽ đợi em ở nhà.”

Taxi dừng trước cổng biệt thự.

Tôi đẩy cửa bước vào, lập tức thấy Cố Tư Niên đang ngồi trên sofa.

“Bé , nhớ em muốn chết!”

Anh dang tay định ôm tôi, tôi nghiêng đầu tránh đi — vì tôi thấy chiếc nhẫn cưới trên tay .

Trên đó còn khắc một dòng chữ nhỏ: 【SQ】

Là viết tắt tên của Thẩm Tầm.

Tôi và Cố Tư Niên bên nhau lâu như , đã từng nhiều lần đề cập đến chuyện mua nhẫn đôi, lần nào cũng từ chối.

Vậy mà bây giờ, lại ngang nhiên đeo chiếc nhẫn có khắc tên Thẩm Tầm.

Quả thật, hay không — rõ ràng đến thế.

Tôi né Cố Tư Niên, kéo vali đi thẳng vào phòng ngủ.

Tôi phát hiện trong tủ quần áo có rất nhiều đồ lót ren không thuộc về mình.

“Là lần trước tới chơi để quên, sẽ tìm thời gian gửi trả lại.”

Cố Tư Niên vội vàng giải thích.

Nhưng tôi rõ ràng nhớ những món đồ này từng xuất hiện trong bài đăng trên mạng xã hội của Thẩm Tầm.

Tôi mím môi, không muốn cãi nhau, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ của mình rồi chuyển sang phòng dành cho khách.

Tối hôm đó, Cố Tư Niên đích thân xuống bếp nấu cho tôi một bàn đầy thức ăn.

Anh gắp một miếng cá đặt vào đĩa của tôi: “Ăn thử đi, toàn là món em thích.”

Tôi không đụng đến, chỉ lặng lẽ .

Tôi bị dị ứng hải sản từ nhỏ, lần nặng nhất cũng chính là do Cố Tư Niên đưa tôi vào bệnh viện.

Vậy mà bây giờ, lại quên.

Người thích ăn cá thật sự… là Thẩm Tầm.

Tôi vừa định mở miệng thì điện thoại của Cố Tư Niên đột nhiên đổ chuông.

Trên màn hình hiển thị hai chữ: Vợ .

Cố Tư Niên vội vã bắt máy, giọng hốt hoảng của Thẩm Tầm vang lên, xen lẫn âm thanh nhiễu sóng:

“Chồng ơi, tự nhiên em thấy đau bụng quá, phải sao đây?”

Cố Tư Niên gần như bật dậy khỏi ghế ngay lập tức:

“Chờ một lát, đưa em đến bệnh viện ngay.”

Nói xong, cầm lấy chìa khóa xe rồi chạy thẳng ra ngoài, không ngoảnh lại lấy một lần.

Không dành nổi cho tôi dù chỉ là một ánh mắt.

Tôi bật , tự giễu chính mình.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy, bảy năm thanh xuân dành cho — thật không đáng một chút nào.

Tôi đi tắm, rồi chuẩn bị gọi đồ ăn ngoài cho mình.

Vừa mở điện thoại, đã thấy bài đăng mới nhất của Thẩm Tầm trên trang cá nhân:

[Một phen hoảng hốt, cảm ơn ai đó đã bỏ lại tất cả để đến bên tôi!]

Trong ảnh là Cố Tư Niên đang cẩn thận rửa chân cho ta.

Bên dưới là đầy những lời chúc phúc.

Tôi lặng lẽ thả một like cho Thẩm Tầm.

Vài giây sau, tôi nhận tin nhắn từ ta:

[Tôi và Tư Niên đã kết hôn, mong tự biết điều mà rút lui, đừng kẻ thứ ba hoại gia đình người khác.]

Tôi không trả lời, mà bấm vào một tài khoản khác.

Gõ vài chữ:

[Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, dự án nghiên cứu mà ngài nhắc đến lần trước — tôi đồng ý tham gia.]

Giáo sư hướng dẫn của tôi từng nhiều lần khuyên tôi nên ở lại việc lâu dài trong phòng thí nghiệm của họ ở nước ngoài.

Vì Cố Tư Niên, tôi luôn từ chối.

Giờ thì đã phản bội tôi trước, tôi cũng chẳng còn lý do gì để tiếp tục lãng phí thời gian vì nữa.

Giáo sư hỏi tôi khi nào có thể quay lại.

Tôi suy nghĩ một lúc rồi quyết định sẽ rời đi sau ba ngày.

Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng Cố Tư Niên trở về.

Anh thay một bộ đồ khác, đến trước mặt tôi xin lỗi: “Xin lỗi nhé Miên Miên, bị ốm, ở lại chăm nó cả đêm nên mới lỡ bữa tối với nến của hai đứa mình.”

“Anh đã với bè rồi, hôm nay sẽ bù cho em, không?”

Tôi định từ chối, nghĩ đây có thể là lần cuối cùng gặp mặt bè, nên cuối cùng vẫn gật đầu.

Cố Tư Niên lái xe đưa tôi đến khách sạn.

Vừa bước vào phòng riêng, tôi đã thấy Thẩm Tầm ngồi ở chính giữa bàn.

Cô ta lườm tôi một cái sắc lạnh, sau đó ngoắc tay gọi Cố Tư Niên, dáng vẻ như một bà chủ:

“Tư Niên, mau qua đây ngồi, đi lâu quá rồi đó.”

Cố Tư Niên theo phản xạ buông tay tôi ra, bước thẳng đến bên cạnh ta.

Bạn bè bắt đầu ồ lên trêu chọc, ai cũng biết mối quan hệ giữa họ, chỉ có tôi là bị che giấu.

Ngực tôi như bị đè nén bởi một tảng đá, tôi không muốn ở lại nữa, liền xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Tôi dùng nước lạnh rửa mặt, vừa định ra ngoài thì Thẩm Tầm khoanh tay bước vào.

Cô ta tôi với ánh mắt đầy khiêu khích:

Lâm Vũ Miên, Cố Tư Niên không đâu, tôi khuyên nên sớm buông tay đi.”

“Cô cũng nên tự lại bản thân mình một chút, nếu không thì tại sao Tư Niên bảy năm, mà suốt sáu năm trong số đó lại lên giường với tôi?”

Tôi sững người ngay tại chỗ.

Tôi vừa định thì Thẩm Tầm bất ngờ rút ra một lưỡi dao lam vung tay rạch một đường mạnh lên mặt mình.

Máu từ cằm ta chảy xuống bồn rửa, ta ngã ngồi xuống đất, mắt đỏ hoe:

“Miên Miên, tôi và Tư Niên thật lòng nhau. Tôi xin , đừng tổn thương con của chúng tôi!”

“Thẩm Tầm!”

Cửa nhà vệ sinh bị đẩy mạnh, Cố Tư Niên hoảng hốt lao vào.

“Lâm Vũ Miên, sao em lại độc ác đến !”

Cố Tư Niên xô mạnh tôi ra, vội vàng đỡ lấy Thẩm Tầm.

Tôi đứng không vững, phần xương hông đập vào thành bồn rửa, đau đến mức mặt tôi tái nhợt.

“Không… Tư Niên, là em sai… em không nên đến bữa tiệc tổ chức chào đón Miên Miên…”

“Em đi ngay đây…”

Vừa , Thẩm Tầm vừa vùng vẫy định đứng dậy rời đi.

Cố Tư Niên lập tức ôm chặt lấy ta: “Không, người nên đi không phải là em.”

Chương 2 tiếp ở đây:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...