“Em lại tính toán tiền bạc với à? Anh đã ở bên em suốt bảy năm đấy!”
Vừa dứt lời, Lục Lâm ngồi vào ghế lái rồi lái chiếc Mercedes mới vút đi không ngoái đầu lại.
Nhìn bóng xe rời xa, một cảm giác đắng ngắt dâng lên nơi ngực tôi.
Có lẽ… chỉ đến lúc này, Lục Lâm mới chợt nhớ ra tôi là người đã suốt bảy năm.
Bởi vì suốt bảy năm qua năm nào đến Tết, cũng bỏ nửa năm lương để mua quà cho Giang Ân, mua đồ Tết cho gia đình ta, diễn tròn vai trai của ấy một cách hoàn hảo.
Còn sau khi quay lại thành phố nơi cả hai cùng việc, tôi chỉ cần mua một lọ mỹ phẩm hơi đắt một chút thôi…
Anh cũng lèm bèm cả buổi.
Nói tôi tiêu hoang, chẳng biết tiết kiệm gì cho tương lai, chẳng có đầu óc của một người muốn lấy chồng.
4
Tôi bắt taxi trở về khu tập thể cũ.
Vừa vào sân, mấy đang ngồi phơi nắng liền niềm nở gọi tôi:
“Tiểu Ngân à, nghe cháu gặp tai nạn trên đường về quê, cháu không sao chứ?”
Tôi mỉm :
“Cháu không sao ạ, xuất viện rồi ạ.”
Tôi vừa dứt lời, một bác liền ghé lại hỏi:
“Tiểu Ngân, cháu với Lục Lâm và Giang Ân đều cùng thành phố, cháu có biết khi nào hai đứa nó cưới nhau không?”
“Yêu đương gì mà cả chục năm rồi vẫn chưa cưới, hai bên cha mẹ cũng sốt ruột lắm đấy!”
Ngực tôi như nghẹn lại một cục đắng.
Phải rồi…
Trong mắt mọi người ở khu này, Lục Lâm và Giang Ân mới là một đôi trời sinh.
Vì bố mẹ Giang Ân giục cưới suốt ngày.
Cô ấy không muốn kết hôn, thế là nhờ Lục Lâm đóng giả trai.
Mà đóng giả đến tận mười năm, còn lâu hơn cả thời gian tôi và nhau.
Tôi nén nỗi đắng trong lòng, gượng :
“Chắc cũng sắp rồi bác ạ, năm nay thấy họ mua nhẫn cưới rồi mà.”
Nói rồi, tôi quay người bước lên cầu thang cũ kỹ.
Vừa lên đến tầng ba, tôi đã nghe thấy tiếng từ căn phòng hé cửa.
“Lục Lâm quá đáng thật đấy, sao lại ù luôn cả ván bài của mẹ em, quên mẹ em là mẹ vợ tương lai của à?”
Từng câu từng chữ đâm thẳng vào tim tôi.
Nhìn qua khe cửa, tôi thấy Giang Ân gần như đổ người lên người Lục Lâm ở bàn mạt chược.
Cơn đau nơi ngực như từng mũi kim nhói lên từng đợt.
Ngồi cùng bàn với họ, ngoài bố mẹ Giang Ân còn có cả bố mẹ Lục Lâm.
Nghe Giang Ân trách , mẹ Lục Lâm liền ha hả:
“Giang Ân, con là con dâu tương lai của nhà bác, sao lại chỉ binh mẹ ruột mà không binh mẹ chồng tương lai thế hả?”
Câu ấy khiến cả bàn mạt chược bật vui vẻ.
Trong căn phòng đầy ắp tiếng ấy, ngực tôi như bị xé toạc, đau đến nghẹt thở.
Tôi thật sự không hiểu, tại sao người phải sống lén lút, không thể công khai, lại là tôi?
Mặt tôi tái nhợt, tôi đột ngột đẩy cửa bước vào:
“Từ xa đã nghe tiếng mấy người chơi bài, nên tò mò ghé qua xem.”
Vừa thấy tôi, sắc mặt Lục Lâm tối sầm lại.
Giang Ân cũng khựng người một chút, chỉ thoáng chốc, ta đã lấy lại vẻ bình tĩnh, tươi bước về phía tôi:
“Ôi, Giang Ngân, cậu xuất viện rồi à? Mình nghe lúc về quê cậu gặp tai nạn.”
“Cậu đi hôm nào ? Sao không báo trước cho mình, mình bảo Lục Lâm đi đón cậu.”
“Sao phải ngồi xe dù rồi gặp chuyện cơ chứ.”
Tay tôi siết chặt lại.
Giang Ân biết rõ tôi và Lục Lâm đang nhau.
Vậy mà ta vẫn ngang nhiên nhận đồ tặng, vẫn ngang nhiên để đóng giả trai suốt từng ấy năm.
Tôi cố nén giận trong lồng ngực, lạnh lùng :
“Tôi vốn dĩ không cần đi xe dù, chỉ là trai tôi bị mượn đi người Tết cho bố mẹ thôi.”
5
Không khí trong phòng lập tức chết lặng.
Tiếng lách cách của quân mạt chược cũng im bặt như chưa từng vang lên.
Lục Lâm cố gắng kìm nén cơn giận, bước thẳng về phía tôi.
“Giang Ngân, em theo lên lầu một lát, mình chuyện riêng.”
Nói rồi, ta nắm lấy tay tôi, kéo tôi lên tầng 4, về căn nhà của ta.
Vừa bước vào cửa, gương mặt Lục Lâm đã đầy giận dữ:
“Giang Ngân, em vừa bị tai nạn xong mà vẫn chưa chịu yên ổn lại, em còn định loạn đến bao giờ?”
“Em có biết em sẽ khiến Giang Ân gặp rắc rối không? Em thừa biết mẹ ấy đang ép cưới gắt lắm mà.”
Tôi thẳng vào mắt ta, khẩy:
“Vậy nên, vì tôi không có bố mẹ, không ai thương, không ai ép cưới, thì liền coi tôi như con chuột hôi thối không thể xuất hiện trước ánh sáng, suốt bảy năm nhau cũng không chịu với bố mẹ rằng tôi mới là của à?”
Trán Lục Lâm giật giật, gân xanh nổi lên.
“Giang Ngân, em bị tai nạn mà vẫn còn chuyện!”
“Anh không muốn cãi nhau với em. Bố và mẹ kế chắc cũng về nhà ngoại ăn Tết rồi, trong nhà chẳng còn ai, em đừng ở lại đây nữa, quay về thành phố sớm đi.”
“Tránh lại chuyện vô lý, loạn lên.”
Thật ra tôi cũng định đi rồi.
Từ trước đến nay, mỗi lần chịu quay về đây, cũng chỉ vì Lục Lâm.
Chứ nơi này, vốn chẳng phải là nhà của tôi.
Tôi gồng mình nén lại cơn đau nơi lồng ngực:
“Yên tâm, chiều nay tôi sẽ lên xe rời đi.”
Nghe tôi , Lục Lâm thoáng bất ngờ.
Phải biết rằng mấy năm qua mỗi lần Tết về, vì thân mật quá mức với Giang Ân, tôi và cãi nhau không biết bao nhiêu lần.
Bạn thấy sao?