Bảy Năm Yêu Thương [...] – Chương 1

Chương 1

Bạn trai bảy năm của tôi đã tiêu sạch toàn bộ số tiền tiết kiệm của cả hai để mua một chiếc Mercedes.

Tôi cứ nghĩ ấy bỏ ra số tiền lớn như là để có xe sang đưa tôi về quê ăn Tết, cho nở mày nở mặt.

Nhưng ngay khi tôi vừa nhét hành lý vào cốp sau, lại lạnh lùng :

“Em đi tàu cao tốc đi, năm nay còn phải đóng giả trai của Giang Ân, bất tiện lắm.”

Hôm sau, tôi lướt thấy ảnh lái chiếc Mercedes mới, chở Giang Ân và mẹ ta đi sắm Tết.

“Cuối cùng cũng thực hiện cầu mua Mercedes của mẹ vợ, chỉ là không biết bao giờ mới rước em về nhà?”

Tối hôm đó, bài đăng của Lục Lâm thu về 99 lời chúc mừng.

Còn tôi thì vì không mua vé tàu cao tốc, phải ngồi xe dù. Trên đường cao tốc, xe suýt lật, suýt nữa thì mất mạng.

Lúc tỉnh lại, việc đầu tiên tôi là gọi điện cho công ty.

“A lô, sếp à? Trước Tết sẽ điều tôi sang chi nhánh khác, còn giữ lời chứ?”

1

“Đương nhiên, chỉ cần em chịu rời đi.”

Ngực tôi đau nhói.

Nhưng tôi vẫn không chút do dự mà lựa chọn rời xa tất cả.

Sau khi cúp máy, tôi mới phát hiện Lục Lâm đã gọi cho tôi đến… hai mươi chín cuộc.

Khóe môi tôi khẽ nhếch lên, nở một nụ giễu cợt.

Anh ta cũng thật vất vả rồi.

Tết nhất bận rộn như , nào là phải trò trước mặt mẹ vợ tương lai, nào là chiều theo mối đầu thầm mấy chục năm.

Vậy mà vẫn còn nhớ để gọi cho tôi sao?

Ý nghĩ ấy vừa dứt, cuộc gọi thứ ba mươi từ Lục Lâm đã tới.

Vừa bắt máy, ta liền trút cơn giận như trút nước:

“Giang Ngân, em lại bày trò gì nữa đây? Không nghe máy là có ý gì? Em có biết ba hôm trước có kẻ giả danh cảnh sát gọi cho , bảo em gặp tai nạn, bắt đến bệnh viện thành phố ngay không?”

“Nếu không phải tỉnh táo, suýt nữa bị bọn lừa đảo lừa gạt rồi.”

“Nói đi, có phải em cố người lừa không? Chỉ để chuyện trai giả của Giang Ân, em đúng là quá đáng rồi đấy!”

Nhờ mấy lời của ta, tôi mới nhận ra mình đã hôn mê suốt ba ngày trời.

Di chứng sau tai nạn bắt đầu hành hạ — đầu tôi đau như búa bổ. Tôi đành lấy lệ:

“Ừ, em biết rồi. Không có gì nữa thì em cúp máy đây.”

Nói rồi tôi cúp máy luôn.

Vậy mà ngay giây sau, Lục Lâm lại gọi lại.

“Giang Ngân, em cúp máy là có ý gì? Lại giở trò ăn vạ hả?”

“Em cố sự vào dịp Tết, em muốn cả thế giới này đều không vui à?”

Tay tôi siết chặt điện thoại.

Tôi không nhịn nữa, khẽ :

“Lục Lâm em bị tai nạn thật, đầu vẫn còn đau dữ dội. Em không muốn cãi nhau với . Nếu có gì muốn , đợi em xuất viện rồi tiếp.”

Đầu dây bên kia là một khoảng im lặng nghẹn ngào.

Có lẽ, Lục Lâm không ngờ tôi thực sự bị tai nạn.

Dù sao thì, trong suốt bảy năm nhau, năm nào đến Tết cũng giả vờ trai của Giang Ân để về nhà ta.

Tôi vì ghen mà đã cãi nhau với vô số lần.

Anh đã quen với việc cứ đến Tết là tôi “ mình mẩy”.

Cho nên lần này điện thoại không liên lạc , cho là tôi đang chiến tranh lạnh.

Nghe có cảnh sát báo tôi bị tai nạn, lại cho là tôi người giả để lừa .

Trong lúc tôi còn mải thất thần, giọng Lục Lâm lại vang lên:

“Gửi địa chỉ bệnh viện cho . Anh đến ngay.”

Nói rồi, lập tức cúp máy.

Nước mắt tôi rơi không kịp ngăn.

Tôi, Lục Lâm và Giang Ân — ba chúng tôi lớn lên cùng nhau, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã.

Những năm Lục Lâm theo đuổi Giang Ân, tôi cũng luôn chạy theo ấy.

Mãi đến bảy năm trước, khi bị Giang Ân từ chối cả trăm lần và tuyệt vọng đến cùng cực, Lục Lâm mới quay sang tìm tôi.

“Giang Ngân, có thể quen em, có một điều kiện: chỉ cần Giang Ân còn cần đóng giả trai, sẽ không kết hôn với em.”

Tôi đã gật đầu.

Tôi nghĩ chỉ cần mình đủ chân thành, đủ kiên nhẫn thì sớm muộn gì cũng là của tôi.

Nhưng trong suốt bảy năm nhau ấy, tôi chỉ thấy bản thân luôn cố gắng níu giữ, dốc hết tâm can để lay .

Còn Lục Lâm chưa một lần nào muốn đưa tôi về nhà ra mắt.

Trong mắt mọi người ở khu tập thể, và Giang Ân mới là một đôi thật sự.

Còn tôi – bảy năm – chẳng khác gì một đứa thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.

Dù tôi từng dùng cả đứa con trong bụng để níu kéo

Nhưng ngay hôm sau, Lục Lâm đã đưa cho tôi một tờ đơn xin thai.

“Giang Ngân, em đi bệnh viện thai đi. Bố mẹ vẫn nghĩ là Giang Ân, giờ không thích hợp để cưới em.”

Anh câu đó với ánh mắt dịu dàng đến rợn người.

Còn tôi, đau đến như kim đâm vào tim.

Thật ra tôi cũng chẳng hiểu mình Lục Lâm đến mức đó là vì sao.

Có lẽ vì lúc nhỏ, mẹ kế đánh tôi, chỉ có là đưa tôi về nhà, bôi thuốc, cho tôi cơm ăn.

Nhưng cũng phải đến khi tai nạn suýt lấy mạng tôi xảy ra…

Tôi mới chợt hiểu ra:

Tình cầu xin mà có — không phải là , mà là tự chuốc lấy khổ đau vì một tên tồi.

2

Lục Lâm sẽ đến bệnh viện.

Nhưng phải đến tối hôm sau, tám giờ đêm, mới vội vàng xuất hiện.

Nhìn bộ dạng phong trần mệt mỏi, tôi còn thấy hơi xót thay cho .

Dù sao thì… từ lúc gọi điện đến giờ, cũng bận bịu lắm mà.

Bận cùng Giang Ân chọn nhẫn đính hôn.

Bận cùng mẹ Giang Ân đi sắm đồ Tết.

Bận đánh mạt chược với họ hàng nhà ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...