Đám đông lại rộ lên tiếng khúc khích.
Ai cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra – kiểu “trà xanh như trong phim truyền hình đã thấy nhiều rồi.
“Tôi lại lần nữa, giữa tôi và Cố Uyên không còn gì cả. Chuyện của hai người tôi không quan tâm. Phiền với ta, đừng đến phiền tôi nữa. Nếu còn quấy rối, tôi sẽ báo công an.”
“Chị… chị bắt nạt người ta.”
Tôi không thèm đáp, chỉ nắm tay Từ Mục quay vào phòng.
Nếu những lời mọi người bàn tán khi nãy là thật, tôi chỉ mong mình chưa đến trễ.
Từ Mục tôi mỉm , rồi siết tay tôi chặt hơn.
Chỉ còn lại Từ Từ, một mình sụt sùi bỏ chạy.
12
Hôm sau, bé mới thay tôi tiếp nhận công việc nhắn tin hỏi:
“Thầy Cố giận rồi, em phải sao bây giờ?”
Tôi trả lời một dấu chấm hỏi.
Ngay lập tức, ấy gửi một đoạn ghi âm – đại ý là Cố Uyên và Từ Từ vừa cãi nhau một trận lớn.
Sợ tôi không hiểu rõ, bé còn gửi luôn cả đoạn video:
“Em còn quay lén nữa nè chị Như Như xem đi.”
Trong video là cảnh Cố Uyên và Từ Từ trong văn phòng.
Cố Uyên thì kích , còn Từ Từ cố gắng đến gần dỗ dành lại bị ta đẩy ra.
Tôi chưa xem hết đã tắt đi.
“Chị Như Như, giờ em phải sao đây, em còn vài việc phải hỏi thầy ấy mà em sợ lắm.”
Tôi chỉ nhắn lại một câu:
“Đợi vài ngày đi. Bây giờ ta đang bực, gì cũng không lọt tai đâu.”
Cô bé gửi lại một sticker cảm ơn.
Dạo này, cảm giữa tôi và Từ Mục ngày càng ổn định.
Hôm đó hẹn tôi đi xem phim, lại cờ gặp Cố Uyên ở trung tâm thương mại.
Mấy tháng không gặp, ta trông còn tiều tụy hơn lần trước.
“Như Như, không biết là Từ Từ lại đến tìm em. Anh đã cắt đứt với ta rồi… Như Như, em theo về nhà đi.”
Từ Mục lập tức gạt tay ta ra:
“Thầy Cố đúng không? Tôi có nghe Như Như nhắc đến . Tính ra thì chúng ta là đồng môn. Nhưng kéo tay người khác như là không ổn đâu.”
“Anh từ đâu chui ra thế? Cô ấy là tôi!”
“Cố Uyên, tôi đã rồi. Giữa chúng ta đã kết thúc.”
“Như Như, bao lâu rồi mà em vẫn còn giận à? Là lỗi của , là do sai… em đánh , mắng cũng , chỉ cần em nguôi giận, thế nào cũng hết.”
Vừa , ta vừa muốn nắm lấy tay tôi để tự tát vào mặt mình.
Hồi còn nhau, ta rất hay dùng chiêu này, mà tôi thì lần nào cũng mềm lòng.
Nhưng lần này, khi Cố Uyên còn chưa kịp chạm đến tôi thì đã bị Từ Mục đứng chắn giữa hai người.
13
Cố Uyên loạng choạng suýt ngã, lại đúng lúc Từ Từ từ đâu lao ra đỡ lấy.
Nhưng khi rõ là ta, ta liền hất tay, đẩy ta ngã xuống đất.
“Anh Cố, đừng van xin chị ấy nữa! Chị ấy đâu thật lòng với , xem, mới bao lâu đã có người mới rồi.
Hơn nữa, lần trước em còn thấy chị ấy một mình đi thai trong bệnh viện. Nếu không có gì giấu giếm, sao lại không dám với ?”
Cố Uyên tôi, đầy nghi ngờ:
“Như Như… chuyện đó là thật sao?”
Tôi nhạt, gật đầu.
Sắc mặt Cố Uyên lập tức sụp đổ:
“Tại sao Như Như? Lẽ nào những gì Từ Từ là đúng? Em đã phản bội từ trước rồi sao?”
“Em đã với rồi! Cô ta mặt dày không biết xấu hổ, giờ còn muốn vu oan cho tụi mình nữa!”
Bốp! – tôi tát Từ Từ một cái, khiến cả ta lẫn Cố Uyên đều sững người.
Cô ta định phản đòn bị Từ Mục chặn lại. Tôi nhân cơ hội tát thêm cái nữa.
“Như Như…”
Bốp! – lần này là Cố Uyên lãnh đủ.
Tôi lạnh lùng thẳng vào ta:
“Cố Uyên, tôi vốn muốn chia tay êm đẹp. Nhưng các người cứ không biết điều, thì đừng trách tôi phải trắng ra.”
“Hôm tôi phẫu thuật chửa ngoài tử cung, cờ hai người cũng ở bệnh viện. Đơn nhập viện trong tay Từ Từ, cũng thấy rồi đúng không?
Anh thực sự không biết vì sao hôm đó tôi phải một mình đi phẫu thuật à?”
Cố Uyên dường như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt liền thay đổi.
Từ Mục lập tức kéo tôi đứng ra phía sau.
“Anh không thể sống thiếu tôi, là bởi vì sau khi tôi nghỉ việc thì tranh của chẳng còn ai mua nữa đúng không?
Anh biết tại sao không? Vì đúng là có chút tài năng, ở A thị, người tài không thiếu.
Trước đây mọi người chịu mua tranh của là vì tôi — vì tôi là con duy nhất của ba tôi.
Họ mua để nể mặt ba tôi mà thôi.”
Bạn thấy sao?