Bảy Năm Uổng Phí – Chương 7

37

 

Hai chúng tôi đi vào một nhà hàng thức ăn truyền thống Trung Quốc.

 

Vừa ngồi xuống, liến thấy hai gương mặt quen thuộc. 

 

Chu Lạc Sâm cùng Quý Miểu Miểu đang ngồi cách chúng tôi không xa. 

 

Thế giới này cũng thật nhỏ bé. 

 

Thạch cao trên đùi Chu Lạc Sâm đã không còn, bên cạnh ghế đặt một chiếc nạng, xem ra có thể miễn cưỡng tự đi

 

Tôi liếc mắt cậu ấy một cái, đang muốn quay đi, lại đột nhiên chạm phải ánh mắt của cậu ấy. 

 

Sau khi thấy tôi, rõ ràng trên mặt Chu Lạc Sâm có chút ngoài ý muốn. 

 

Sau đó, thần sắc tối tăm đứng lên. 

 

Cơm nước xong xuôi, tôi đứng lên đi vào nhà vệ sinh. 

 

Đến khi đi ra, Chu Lạc Sâm đang tựa vào tường trên hàng lang. 

 

Cậu ấy tựa hồ như đang đợi tôi. 

 

Quả nhiên. 

 

“Lâm Tiêu.” Cậu ấy gọi tôi. 

 

“Có việc gì không?” Tôi hỏi cậu ấy. 

 

Chu Lạc Sâm tôi, sắc mặt hơi kém, đại khái không nghĩ tới phản ứng của tôi lại lãnh đạm như thế. 

 

“Gần đây cậu bận gì à?” Cậu ấy hỏi tôi một vấn đề không mặn không nhạt. 

 

“Cũng không có chuyện gì quan trọng.” Tôi lắc đầu. 

 

“Hôm trước gọi điện thoại tại sao cậu không nghe?” 

 

Cậu ấy gọi cho tôi sao? 

 

Tôi còn không ý tới. 

 

“Không để ý, cậu có chuyện gì không?”

 

Chu Lạc Sâm tôi, sắc mặt lại càng kém, “Cậu mặc quần áo của ai đây?” 

 

Tôi cúi đầu, thấy mình đang mặc áo T-Shirt màu đen rộng thùng thình cùng chiếc quần thể thao.

 

Tất nhiên là quần áo của Hạ Chi Hiên rồi. 

 

Nhưng giờ phút này tôi không muốn giải thích gì cả, chỉ kiên nhẫn hỏi: “Cậu có việc gì không, nếu không có việc gì thì tớ đi trước.” 

 

“Cậu có ý gì?” 

 

Tôi không hiểu, “Ý gì là có ý gì?” 

 

“Cậu với hắn là như thế nào? Bây giờ đã muộn thế nào rồi, cậu vẫn còn không về nhà?” 

 

Trong giọng của cậu ấy ẩn ẩn sự khó chịu, tôi phản ứng lại “hắn" mà cậu ấy chính là Hạ Chi Hiên. 

 

“Cậu đang đến Hạ Chi Hiên sao? Hôm nay tớ ở lại nhà ấy.” 

 

Chu Lạc Sâm nháy mắt sửng sốt, mở lớn mắt tôi, biểu trên mặt vừa ngạc nhiên vừa khó tin, ngay cả ngữ khí cũng run lên không ít, “Ở nhà hắn? Hai người quen nhau mới bao lâu? Lâm Tiêu, cậu điên rồi!” 

 

Đối với Chu Lạc Sâm đột nhiên tức giận, tôi chỉ cảm thấy khó hiểu, “Chuyện này hình như không liên quan đến cậu thì phải?” 

 

Thần sắc đối phương hơi cứng lại, hít sâu một hơi, “Cậu có biết bây giờ mấy giờ rồi không?” 

 

“Tớ biết, là mười một giờ tối. Cậu với Quý Miểu Miểu không phải cũng giống sao, khuya như vẫn còn ở bên ngoài.” 

 

“Tớ với Miểu Miểu là đi ăn tối.” 

 

“Bọn tớ cũng là đi ăn.” 

 

Chu Lạc Sâm dừng một chút, “Là bởi vì Miểu Miểu sao?” 

 

Tôi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của cậu ấy, “Có liên quan gì đến Quý Miểu Miểu sao?” 

 

“Bởi vì tớ và Miểu Miểu bên nhau, cho nên cậu mới đương với người khác.” 

 

Tôi không kìm nhạo một tiếng. 

 

Trong bảy năm qua, Chu Lạc Sâm chưa từng chủ rõ chuyện tôi thích cậu ấy. 

 

Nhưng bây giờ lại đề cập đến. 

 

Hoá ra cậu ấy vẫn đều biết. 

 

Cũng đúng, sao có thể không biết chứ, tôi biểu hiện rõ ràng như cơ mà. 

 

Gọi là đến, đuổi là đi, thiếu điều biến thành bảo mẫu của cậu ta. 

 

“Chu Lạc Sâm, bất kể cậu đương với ai cũng không liên quan gì đến tớ. Cũng tương đương như thế, tớ ở bên ai cũng không nhọc cậu quan tâm.” 

 

Hai chúng tôi cứ im lặng giằng co như

 

Chu Lạc Sâm mím môi, giống như muốn lại thôi, cuối cùng vẫn là mở miệng ra, “Lâm Tiêu, tớ biết cậu đối với tớ…..” 

 

Lời của cậu ấy còn chưa dứt, tôi đã ra tiếng. 

 

Chu Lập Sâm lập tức dừng lại, vẻ mặt mờ mịt. 

 

“Tớ đã từng thích cậu, Chu Lạc Sâm ạ, đây đã là chuyện của quá khứ. Tớ cảm thấy thật may mắn vì đã hoàn toàn tỉnh ngộ.” 

 

Cậu ấy tôi chằm chằm, giọng u ám, “Cậu có ý gì?” 

 

“Ý là tôi sẽ không bám theo cậu nữa. Từ nay về sau cũng không phiền cậu, sẽ không gọi điện cho cậu, không nấu đồ ăn cho cậu, không rủ cậu đi xem phim, cũng không chờ sinh nhật cậu, cái gì cũng không nữa.” 

 

Chu Lạc Sâm nhướng mày, không một câu, ánh mặt lộ ra tia lạnh lẽo. 

 

Những gì muốn đều đã xo, tôi với cậu ấy, bổ sung thêm một câu cuối cùng, “Cứ như đi, tôi đi trước.” 

 

Vừa mới nhấc chân, cánh tay đã bị túm lấy thật mạnh. 

 

Một trận đau đớn truyền đến. Tôi nhíu mày, Chu Lạc Sâm, không biết cậu ta đang muốn gì. 

 

“Vì một thằng đàn ông không biết từ đâu, cậu phải hoàn toàn cắt đứt với tôi sao?” Ngữ khí Chu Lạc Sâm sắc bén, ánh mắt thâm trầm, “Hai người phát triển đến mức nào rồi?” 

 

Tôi lạnh một tiếng. 

 

Như thế nào, nghe kẻ đeo bám là tôi hoàn toàn tỉnh ngộ, nên trong lòng không thoải mái sao. 

 

Vẫn là đã quen với việc tôi sấp sấp ngửa ngửa chạy theo cậu ta, suốt ngày quay xung quanh cậu ta như Mặt Trăng quanh Trái Đất, sợ về sau không còn hất hàm vênh mặt sai khiến tôi nữa sao. 

 

Tôi dùng sức giằng tay khỏi cậu ta, “Vậy cứ cắt đứt đi.” 

 

Lát sau, sắc mặt Chu Lạc Sâm trắng nhợt, toàn thân lạnh lẽo như nước đá. 

 

Cậu ta dường như nghiến răng nghiến lợi mà : “Lâm Tiêu, cậu đừng hối hận.” 

 

Tôi lạnh nhạt, “Chu Lạc Sâm, đừng quá tự phụ.” 

 

Bảy năm thầm, cứ như kết thúc. 

 

Giờ phút này, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái. 

 

Vừa rồi thản nhiên ra hai chữ “cắt đứt” này, tôi mới phát hiện, hoá ra bản thân đã hoàn toàn muốn buông tay Chu Lạc Sâm. 

 

Tốt lắm, thật sự đã buông xuống

 

“Lâm Tiêu.” Một giọng dễ chịu truyền đến. 

 

Tôi quay đầu lại, Hạ Chi Hiên đang đứng ở cuối hành lang. 

 

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, áo vest đen, thẳng tắp đứng ở nơi đó, thong dong tuấn nhã, phong thái lỗi lạc. 

 

Ngày cả khi đi qua mấy mấy bác bán hàng cũng không nhịn thêm vài cái. 

 

Tôi không kìm lòng , chạy về phía

 

Hạ Chi Hiên vô cùng tự nhiên vươn tay, đỡ lấy tôi. 

 

Mười ngón tay của chúng tôi đan chặt.

 

“Đi về nhé?” Anh hỏi tôi.

 

“Được.” 

 

Không để ý tới Chu Lạc Sâm ở phía sau, tôi xoay người đi ra bên ngoài. 

 

38

 

Quán ăn cũng không cách quá xa, tôi cùng Hạ Chi Hiên đi bộ về. 

 

Bóng đêm yên tĩnh, người trên đường cũng không nhiều. 

 

Ánh đèn đường rọi xuống, soi ra bóng hai người tay trong tay. 

 

Trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác ngọt ngào. 

 

“Nói rõ ràng với cậu ta chưa?” Giọng của Hạ Chi Hiên vang lên bên tai. 

 

A?

 

Tôi nhất thời không hiểu, “Nói rõ ràng cái gì cơ?” 

 

“Đương nhiên là phân rõ giới hạn.” 

 

Ặc. 

 

Tôi giải thích, “Vốn em với cậu ta cũng không có gì.” 

 

Hạ Chi Hiên khẽ, quay đầu tôi, đôi con ngươi đen như mực nổi lên một mạt cưng chiều, “Tốt lắm, về sau cũng không có quan hệ gì.” 

 

Nghe , mặt tôi nóng lên. 

 

Cho nên, chúng tôi như này tính là thành đôi rồi chứ? Dù sao ngày hôm đó cũng tỏ rồi. 

 

Nhưng… trong lòng tôi cũng không quá chắc chắn. 

 

“Hạ Chi Hiên, chúng ta là ở bên nhau rồi đúng không?”

 

Anh hơi nhíu mày, “Tất nhiên, sao em nghĩ rằng có thể tuỳ tiện nắm nay một chứ?” 

 

Hí hí, là tốt rồi. 

 

Phải , cảm từ lòng bàn tay của Hạ Chi Hiên rất tốt, tuy rằng hơi thô ráp, lại khiến người ta có cảm giác an toàn, khiến người ta luyến tiếc không muốn buông ra. 

 

Tôi vô thức dùng ngón cái khẽ cào cào lòng bàn tay

 

Đột nhiên, bước chân của Hạ Chi Hiên nhanh hơn rất nhiều. Rất nhanh chúng tôi đã đến nhà

 

Vừa mở cửa ra, tôi đã bị người nào đó ép lên vách tường. 

 

Nhanh như đã kabe-don? 

 

Tôi không khỏi khẩn trương. 

 

Hạ Chi Hiên tôi thật sâu. Đôi con ngươi đen sẫm, lúc này không ra tự. 

 

Sau một lúc lâu, một chuỗi âm thanh khàn khàn vang lên: “Lâm Tiêu, nhắc em biết, lòng bàn tay của nam giới không thể tùy tiện cọ đâu.” 

 

Gì? 

 

Tôi ngơ ngác. 

 

Chỉ mới nghe hầu kết của nam giới không thể tuỳ tiện hôn lên, khi nào thì lòng bàn tay cũng không tuỳ tiện gãi? 

 

Tôi ngơ ngác hỏi lại: “Vì sao?” 

 

Hạ Chi Hiên hai mắt như lửa, bên môi ẩn ẩn nụ . Giây tiếp theo, khẽ nghiêng đầu, hơi thở ấm áp nhộn nhạo phả vào tai tôi, giọng cuốn hút như có mê lực vang lên, “Em đoán xem.” 

 

Trong nháy mắt da đầu tôi tê dại, tâm trí hỗn loạn, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào. 

 

Một tiếng khẽ mê ly vang lên, trên cổ truyền đến cảm buồn buồn ngứa ngứa. 

 

Rất chậm rãi… Cảm giác kia dần chuyển đến bên vành tai. 

 

Tôi ngây ngất, toàn thân không kìm khẽ run, hai tay túm chặt lấy tay áo Hạ Chi Hiên, cố gắng không để bản thân xụi xuống. 

 

Trong lúc mơ hồ, trên môi như có thứ gì lướt qua.

 

Thật nhẹ nhàng, lại rất mềm mại… 

 

Tôi vô cùng khẩn trương, trong ngực như có một con nai con nhảy loạn, kinh hoảng không ngừng. 

 

“Hạ… Hạ Chi Hiên.” 

 

“Anh đây.” Anh đáp lại. 

 

Một cảm giác rung không hiểu vì sao ập tới, trong đầu tôi như có hàng ngàn hàng vạn bông pháo hoa nổ rực rỡ. 

 

Tôi thiếu chút nữa quên mất điều cần với , “Cái đó… Chúng ta có phải tiến triển nhanh quá hay không?” 

 

Một lát sau, Hạ Chi Hiên hơi thở hỗn loạn buông tôi ra. 

 

Trong mắt vẫn còn ý loạn mê chưa tan hết. 

 

Tôi cảm thấy có chút ảo não, có phải bản thân đã khiến mất hứng rồi không. 

 

Hạ Chi Hiên dường như vẫn chưa ý tới, chỉ khẽ thở dài, khẽ hôn lên tóc mai tôi, thấp giọng , “Được, nghe theo em.” 

 

Được rồi. 

 

Tôi đúng là kẻ gi//ết ch//ết lãng mạn mà. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...