Bảy Năm Uổng Phí – Chương 5

24

 

Tôi nấu cơm tối xong, lại dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, sau đó muốn tạm biệt Hạ Chi Hiên trở về. 

 

“Không bằng ở lại đây ăn cơm đi.” 

 

Người này vừa mới tắm xong, trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng màu trắng, trên tóc vẫn còn nước đang nhỏ giọt. 

 

Anh ta đứng cạnh sofa, tùy ý dùng khăn lau tóc. 

 

Khăn tắm hơi hé, lộ ra cơ ngực săn chắc màu nâu. 

 

Tôi lơ đãng

 

Không thể tưởng tượng dáng người Hạ Chi Hiên lại đẹp đến

 

Anh ta dường như ý đến ánh mắt tôi, ngữ khí hơi chế nhạo: “Cô đang cái gì đấy?” 

 

 

Tôi đỏ mặt, lập tức quay đi chỗ khác, “Không, không gì cả.” 

 

“Không gì sao?” Anh ta đến ranh ma. 

 

Tôi ho khan: “Ờm, cơm đã nấu xong rồi, tôi đi trước đây.” 

 

“Cô ở lại ăn cơm đi, ở đây không dễ gọi xe đâu, lát nữa tôi gọi người đưa về.” 

 

Chế độ đãi ngộ tốt sao, còn gọi người đưa tôi về?

 

Được rồi, dù sao về sớm cũng không có việc gì

 

25

 

Hạ Chi Hiên trở về phòng thay một bộ sơ mi màu nhạt và một chiếc quần dài rồi mới đi ra. 

 

Vóng dáng cao ráo, cơ thể săn chắc, mặc áo sơ mi thôi cũng đẹp nghiến răng. 

 

Lúc ăn cơm, tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, “Hạ Chi Hiên, chưa?” 

 

Đối phương nghe , nhướng mày về phía tôi, rõ ràng, “Chưa có.” 

 

“Không thể nào.” Tôi không tin, điều kiện này của ta không phải là kiểu không tìm

 

“Cô giới thiệu cho tôi đi?” 

 

Tôi gật đầu, lại hỏi ta: “Được thôi, thích người như thế nào?” 

 

Hạ Chi Hiên không đáp lại. 

 

Tôi ngẩng đầu về phía ta. 

 

Im lặng hai giây, ta nhẹ nhàng : “Có thể nấu cơm ngon như là dược.” 

 

Tôi: “…” 

 

Vậy tìm gì, tìm một đầu bếp có phải hơn không. 

 

26

 

Cơm nước xong xuôi, Hạ Chi Hiên gọi một cuộc điện thoại, vài câu. 

 

Không tới một lát sau, một chiếc ô tô màu đen dừng trước cửa biệt thự. 

 

Từ trên xe một cậu thanh niên trẻ đi xuống, vẻ mặt tươi : “Anh Hiên, vết thương của thế nào rồi?” 

 

Hai người có vẻ rất thân thiết. 

 

Hạ Chi Hiên gật đầu, sau đó về phía tôi, “Đã gửi địa chỉ cho cậu, giúp đưa ấy về nhà an toàn.” 

 

Cậu thanh niên tôi, nhe một nụ lộ tám cái răng cửa chuẩn y khoa, “Chào chị dâu.” 

 

Tôi xấu hổ, xua tay phủ nhận. Hạ Chi Hiên ở bên cạnh giải thích, “Đừng gọi linh tinh, trước mắt không phải.” 

 

“Ặc.” Cậu thanh niên ngượng ngùng sờ sờ mũi. 

 

Tôi bất tri bất giác về phía Hạ Chi Hiên, trong đầu thầm nghĩ câu vừa rồi của ta có ý gì. 

 

27

 

Liên tục nấu cơm cho Hạ Chi Hiên vài ngày, hai chúng tôi cũng trở nên khá quen thuộc. 

 

Có đôi khi tôi tan khá sớm, còn có thể cùng ta đi chợ gần đó mua chút đồ ăn. 

 

Ở tiểu khu bên cạnh có một chợ hải sản lớn, đủ loại hải sản, không thiếu thứ gì. Có rất nhiều loại tôi không biết tên, thậm chí chưa từng qua. 

 

Mỗi lần như , Hạ Chi Hiên vô cùng kiên nhẫn, giảng giải cho tôi một số kiến thức về sinh vật biển, sau đó lại cho tôi biết cụ thể sơ chế chúng như thế nào. 

 

Nói thật, từ khi nhận thêm việc nấu cơm cho ta, cân nặng của tôi cũng tăng lên không ít. 

 

Tối hôm nay, tôi muốn thử cá rồng Thanh Long và cá bơn.

 

Hạ Chi Hiên đứng trước tủ kính, cầm vợt trong tay, hỏi xem tôi muốn con nào. 

 

“Con ở bên phải kìa.” Tôi chỉ chỉ. 

 

“Đây…” Anh ta dùng vợt vớt một con đang cá rồng đang quẫy đến vui vẻ.

 

“Không phải con này, là con ở bên cạnh nhỏ hơn kìa.” 

 

“Vì sao không lấy hẳn con to?”

 

“To đắt lắm.”

 

Hạ Chi Hiên tôi, “Lại không bắt trả tiền.” Dứt lời, lập tức đi qua trả tiền cho bà chủ bán hàng. 

 

“Cô nhỏ, cháu thật may mắn, trai đẹp trai như .” Bà chủ cửa hàng dùng một loại ngữ khí vô cùng hâm mộ với tôi. 

 

Tôi đang muốn giải thích, kết quả lại cảm thấy lời này có chút kì lạ. 

 

Chẳng lẽ ý của bà ấy là trông tôi rất xấu à? 

 

Vì thế nhẹ nhàng đáp lại một câu: “Cháu cũng không đến nỗi xấu mà.” 

 

Bà chủ cửa hàng bị tôi cho nghẹn lời.

 

Phía sau truyền đến một tiếng khe khẽ. 

 

Quay đầu thì thấy Hạ Chi Hiên đang nở một nụ chân thành hiểu ý. 

 

Ách…

 

Tôi cũng không có ý gì khác mà. 

 

 

Trở về nhà, tôi vốn nghĩ muốn giải thích chuyện vừa rồi, lại cảm thấy giống như cũng không có gì cần phải cố ý nhắc lại. 

 

Vẫn là quên đi. 

 

28

 

Ăn xong cơm chiều, bầu trời vốn đang đẹp đột nhiên tại mưa to. 

 

Xem ra phải chờ mưa tạnh mới về rồi. 

 

Ai ngờ trận mưa này liên tục hơn hai tiếng mà vẫn không có dấu hiệu ngừng lại. 

 

Mắt thấy đã gần mười rưỡi, Hạ Chi Hiên , “Cơn mưa này mãi không ngừng, nếu không đêm nay ở lại đây đi.” 

 

Tôi ngẩn người, “Ở lại đây? Không tốt lắm đâu.” 

 

“Có gì không tốt?” 

 

“Anh là con trai tất nhiên không sao cả, còn tôi tốt xấu gì cũng là con nhà lành, hai chúng ta nam quả nữ ở cùng một chỗ, nếu người khác biết thì sẽ nghĩ thế nào.” 

 

Hạ Chi Hiên nhướng mày, trong mắt không giấu ý , “Lâm Tiêu, là người cổ đại xuyên tới đấy à?” 

 

“Cái gì cơ?” 

 

Đối phương ôm bụng , sau đó đứng dậy, giọng dụ dỗ, “Yên tâm đi, nhà lành ạ, tôi sẽ không đâu.” 

 

29

 

Một lát sau, Hạ Chi Hiên cầm đến một bộ cờ vây, muốn chơi cùng tôi. 

 

Tôi cảm thấy ngoài ý muốn: “Sao biết tôi biết chơi cờ vây?” 

 

“Chuyện của tôi còn biết nhiều lắm.” Anh ta thuận miệng trả lời. 

 

Tôi có chút không tin, “Phải không, xem tôi còn biết cái gì nữa?” 

 

“Vẽ, đàn piano, cờ vua.” Hoàn toàn ngoài ý muốn, Hạ Chi Hiên không cần suy nghĩ đã ra một mạch. 

 

Tôi mở mắt ta, “Hạ Chi Hiên, không phải thích thầm tôi đấy chứ?” 

 

“Hồi học cấp 3 quả thật có thầm thích hai năm.” Đối phương gật đầu, trực tiếp thừa nhận. 

 

Ách…

 

Tôi theo bản năng che miệng lại. 

 

30

 

Thế mà Hạ Chi Hiên lại thầm thích tôi sao? 

 

Được rồi, việc này quả thật khiến tôi ngoài ý muốn. 

 

Chẳng qua, khiến cho tôi nghi ngờ đó là… 

 

“Nếu thích tôi vì sao không thẳng, lại còn thầm mến cái gì. Anh đẹp trai như , gia cảnh lại tốt, tôi chắc chắn sẽ đồng ý.” 

 

Ai, bỏ qua đi. 

 

Hạ Chi Hiên ngồi trên sofa, trên khuôn mặt tuấn tú thoáng qua vẻ tiếc nuối, giọng mát lạnh, “Anh đúng là muốn bày tỏ, lúc đó không phải em mê mệt Chu Lạc Sâm à?” 

 

Bị nhắc tới nhớ, tôi ngượng ngùng sờ mũi, “Anh cũng biết Chu Lạc Sâm sao?” 

 

Hạ Chi Hiên gật đầu, “Đương nhiên.” 

 

Hoá ra bởi vì Chu Lạc Sâm mà tôi bỏ lỡ Hạ Chi Hiên. 

 

Ngẫm lại nhiều năm như , bất kể có theo đuổi Chu Lạc Sâm bao nhiêu đi chăng nữa, cuối cùng kết quả cũng như ngày hôm nay. 

 

Nếu sớm biết trước, tôi đã chẳng

 

“Quên đi, chuyện trước kia không đề cập tới nữa. Không phải muốn chơi cờ sao?” Tôi lắc đầu, tận lực để tâm của mình không bị ảnh hưởng. 

 

Hạ Chi Hiên lấy bàn cờ đến, sofa không đủ chỗ, chúng tôi đơn giản ngồi trên thảm. 

 

Dù sao thảm cũng rất dày, lại vô cùng sạch sẽ, không hề cảm thấy lạnh. 

 

Hạ Chi Hiên cầm quân đen, tôi chọn quân trắng. 

 

Trước khi hạ cờ, ta nhướng mày về phía tôi, đáy mắt có chút cảm không rõ, “Em không còn thích Chu Lạc Sâm nữa chứ?” 

 

“Còn lâu, về sau tôi cũng không để bản thân mình chịu thiệt nữa.” Tôi kiên định

 

“Chắc chắn chứ? Không hối hận?” 

 

“Không hối hận.” 

 

Hạ Chi Hiên nghe tôi xong, khoé môi câu ra ý nồng đậm, hai lúm đồng tiền thấp thoáng hiện lên.

 

“Anh cái gì?” Tôi hỏi ta. 

 

“Không có gì, chúc mừng em hoàn toàn tỉnh ngộ, quay đầu là bờ.” 

 

Lời này nghe thế nào cũng thấy không tự nhiên.

 

“Hạ Chi Hiên, không…” Tôi định hỏi ta, không phải vẫn còn thích tôi đấy chứ, lời ra đến miệng lại nuốt xuống. 

 

Với điều kiện này của Hạ Chi Hiên, muốn con thế nào mà không có chứ. 

 

Tôi cũng đừng nên hỏi, vạn nhất không phải, chẳng phải ê mặt sao. 

 

“Không cái gì?” Anh ta tôi, ánh mắt trong suốt sáng ngời. 

 

Tôi lắc đầu, “Không có gì.” 

 

31

 

Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang nằm trên thảm. 

 

Bên cạnh là đống quân cờ tán loạn. 

 

Mưa đã sớm tạnh, sắc trời trong xanh. 

 

Tôi ngủ quên mất lúc nào không biết. 

 

Tôi trở mình, chợt đối diện với khuôn mặt của Hạ Chi Hiên. 

 

Tôi mở mắt thật lớn, mãi sau mới phản ứng lại. 

 

Anh ta thế mà ngủ ngay cạnh tôi. 

 

Hạ Chi Hiên ngủ rất sâu. 

 

Tôi phát hiện da ta rất đẹp, trên mặt không hề thấy lỗ chân lông, hơn nữa ngay cả một cái mụn cũng không thấy. 

 

Quả nhiên là đẹp trai từ trong trứng. 

 

Kì lạ thật, một người đẹp trai như mà trong suốt thời trung học tôi lại không có ấn tượng gì, năm đó thực sự là bị Chu Lạc Sâm cho mờ mắt rồi. 

 

Nếu không thích Chu Lạc Sâm đến mù quáng, không chừng tôi đã thành đôi với Hạ Chi Hiên. 

 

Nếu thành đôi với Hạ Chi Hiên, sao lại rơi vào cảnh như bây giờ đâu. 

 

Tôi nhịn không mà thở dài, tiếp tục đánh giá ta. 

 

Người này ngũ quan rất ưu việt, sống mũi cao thẳng, mỏng ưu nhã. 

 

Muốn bảo bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ chỉnh cho ta đẹp thêm chắc cũng không

 

Đôi mắt lại càng đẹp hơn, con ngươi đen sẫm sâu thẳm, giống như hố đen có thể hút người ta trầm luân trong đó. 

 

Từ từ đã. 

 

Tôi đang đôi mắt đen sâu thẳm kia, mới phát hiện, hoá ra ta đã tỉnh dậy. 

 

Hơ hơ… 

 

Tôi có chút túng quẫn, bèn dời ánh mắt ra chỗ khác. 

 

Làm sao bây giờ, sao bây giờ? 

 

Bằng không cứ giả vờ nhắm mắt lại đi. 

 

Tôi đang định như , lại nghe đối phương gọi, “Lâm Tiêu.” 

 

Tôi ngơ ngẩn ta. 

 

“Chúng ta ở bên nhau đi.” Hạ Chi Hiên

 

Tôi ngây dại. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...