Bảy Năm Uổng Phí – Chương 4

19

 

Chính tôi cũng ghét bản thân không đủ kiên định, vì năm đấu gạo mà khom lưng. 

 

Nhưng mà nghĩ đến hai vạn, haizzz. 

 

Mỗi ngày tôi cực khổ công việc văn phòng từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, lại cực khổ tăng ca, còn bị khách hàng và các sếp mắng như tát nước, hiện giờ chỉ cần nấu cơm mà thôi, mỗi tháng có thể nhận hai vạn tệ. 

 

Có đồ ngốc mới từ chối. 

 

Tôi đi đến cây nước lọc, đến vẻ mặt sáng bừng: “Thiếu gia, xin hỏi muốn uống nước ấm hay nước lạnh.” 

 

“Nước ấm là .” Hạ Chi Hiên hơi gật đầu.

 

Bên ngoài truyền đến tiếng cửa phòng mở ra, tôi quay đầu. 

 

Chu Lạc Sâm ngồi trên xe lăn, vẻ mặt kinh ngạc chúng tôi. 

 

 

Tôi có chút quẫn bách. 

 

Đúng là xấu hổ mà. 

 

Cũng may tôi lập tức điều chỉnh vẻ mặt, thần sắc trấn định tự nhiên, sau đó rót một cốc nước lạnh đưa cho Hạ Chi Hiên. 

 

Anh ta uống một ngụm, ý vị thâm trường tôi: “Tôi muốn uống nước ấm.” 

 

“Nước ấm sao?” Tôi ta. 

 

Hạ Chi Hiên gật đầu. 

 

Được rồi, có thể tôi nghe nhầm.

 

Vì thế lại đổi thành một cốc nước ấm cho ta. 

 

“Lâm Tiêu.” Tôi nghe thấy Chu Lạc Sâm gọi. 

 

“Có chuyện gì?” 

 

Cậu ấy đẩy xe lăn vào, lấy một chiếc hộp đặt bên giường, giọng hơi trầm: “Mẹ tớ bảo tớ đưa cho cậu.” 

 

Nhìn chiếc hộp đóng gói tinh xảo kia, tôi lập tức đoán bên trong là cái gì. 

 

Dì Chu cũng thật hào phóng. 

 

Nếu đổi lại là trước kia chắc chắn sẽ không thế này. 

 

Mà hiện giờ… 

 

Người ta chẳng qua muốn tôi rõ sự thật, tự biết vị trí của bản thân. 

 

Tôi không phải là con dâu mà bà ta nhắm tới, đương nhiên phải phân rõ ranh giới với tôi. 

 

Nếu tôi không nhận, không chừng còn nghĩ tôi muốn dây dưa với con trai của bà ta. 

 

Tôi nhận lấy, mỉm : “Thay tớ cảm ơn dì Chu.” 

 

Chu Lạc Sâm thấy tôi tự nhiên nhận quà như , vẻ mặt ngược lại có chút kinh ngạc, một lát sau mới , “Đúng tồi, ngày kia tớ xuất viện, chuyện đến nhà tớ ăn cơm lần trước đã với cậu…” 

 

Tôi ngượng ngùng , “Ngày kia tớ không rảnh, Hạ Chi Hiên, ngày kia xuất viện đúng không?” 

 

“Phải.” Người kia chỉ trả lại một chữ. 

 

Chu Lạc Sâm tôi, lại Hạ Chi Hiên, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, lại toát ra vẻ không thể tin nổi, thật lâu sau mới dùng giọng điệu chất vấn hỏi tôi: “Cậu phải giúp ta xuất viện?” 

 

“Ừ.” Tôi gật đầu. 

 

“Hai người quen thân lắm sao?” 

 

Vấn đề này…

 

Tuy rằng tôi quen Hạ Chi Hiên không lâu, hai chúng tôi mỗi ngày đều trò chuyện vui vẻ, cảm giác cũng có chút quen thuộc. 

 

Tôi tiếp tục gật đầu, “Rất thân.” 

 

Thần sắc Chu Lạc Sâm cứng lại, hình như có chút không vui, cậu ấy hơi dừng lại một chút, “Lúc nãy cậu gọi ta là gì?” 

 

Tôi ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại, cậu ta hỏi chính là vừa rồi khi tôi rót nước cho Hạ Chi Hiên đã

 

Thật xấu hổ. 

 

Tôi đỡ trán, đỏ mặt, “Chuyện lúc nãy, là tớ thôi.” 

 

“Lâm Tiêu, sao cậu lại trở thành loại người như .” Giọng của Chu Lạc Sâm không hề che giấu sự khinh miệt cùng chỉ trích, ánh mắt tôi đều là bất mãn.

 

Trong phòng bệnh lập tức yên ắng. 

 

Tôi cậu ấy, khoé miệng gợn lên một tia trào phúng: “Tớ biến thành cái loại người gì?” 

 

“Còn cần tớ ra sao?” Sắc mặt Chu Lạc Sâm quả thật không tốt, giống như cậu ấy mới là người vừa bị chỉ trích

 

Tôi lắc đầu, sắc mặt cũng lạnh đi, “Cậu quản cũng rộng quá rồi đấy, tớ biến thành người thế nào cũng không liên quan gì đến cậu.” 

 

Tôi quen Chu Lạc Sâm bảy năm, đây là lần đầu tiên lạnh nhạt với cậu ta như .

 

Tôi tự nhận bản thân tôi cũng không phải là một tốt tính hiền lành gì cho cam. Bảy năm, vì lấy lòng người con trai mình thầm thích, lại vẫn luôn sắm vai ngoan ngoãn trước mặt cậu ấy. 

 

Lần này, rốt cục cũng lộ ra tính cách thật sự. 

 

Chu Lạc Sâm tôi không chớp mắt, hoàn toàn không ngờ tới tôi sẽ phản ứng như

 

Không khí trở nên trầm mặc. 

 

Chúng tôi không gì với nhau nữa. 

 

20

 

Sáng sớm ngày thứ Bảy, tôi còn đang ngủ, đột nhiên bị một cuộc gọi cho tỉnh giấc. 

 

Quơ lấy điện thoại, hoá ra là Hạ Chi Hiên. 

 

“Cô không phải sẽ giúp tôi xuất viện sao?” 

 

Ngày đó tôi cố ý trước mặt Chu Lạc Sâm mà thôi, ai ngờ ta cho là thật sao. 

 

Cậu ấm này có biết hai chữ “khách sáo" viết như nào không? 

 

Thật hiển nhiên, nếu ta biết đã không gọi điện thoại cho tôi vào lúc này. 

 

Vội vội vàng vàng chạy tới, Hạ Chi Hiên đã xong xuôi thủ tục xuất viện. 

 

Cởi ra bộ đồng phục bệnh nhân, tuy ta chỉ mặc một chiếc áo T-Shirt trắng đơn giản cùng một chiếc quần bò đen, cũng đẹp trai đến ngứa răng. 

 

Chủ yếu là vì khuôn mặt kia thật sự rất xuất sắc. 

 

Mới gặp mặt, Hạ Chi Hiên đã hỏi tôi: “Cô có bằng lái không?” 

 

Tôi như lạc vào trong mộng, gật đầu, không biết ta hỏi để gì. 

 

“Vừa hay, tôi không lái xe , lái đi.” Đối phương đưa cho tôi một chiếc chìa khoá. 

 

Khi đi đến bãi đỗ xe, vừa ấn vào chiếc chìa khoá cầm trên tay, đèn của chiếc Audi SUV màu đen bên cạnh sáng lên. 

 

Tôi kinh ngạc về phía Hạ Chi Hiên, “Đây là xe của sao?” 

 

Đại khái là hỏi vấn đề này có chút “não tàn", ta nhẹ nhàng nhướng mày, ánh mắt còn lộ ra một tia trêu chọc, “Nếu không thì sao?” 

 

Tôi hồ nghi, bất chợt nhớ ra một vấn đề. 

 

Tuổi của ta có lẽ không chênh lệch với tôi bao nhiêu, xe này ít nhất trị giá mấy chục vạn đi, lương của shipper Meituan cao như sao? 

 

Hạ Chi Hiên dường như đọc ra sự hoang mang trên mặt tôi, khụ một tiếng, , “Là tôi vay tiền, mua trả góp.” 

 

Thì ra là thế. 

 

Khác biệt giữa người với người đúng là xa như trời biển, nếu bảo tôi vay tiền mua một chiếc xe như này, tôi đây không cần đâu, thà rằng đi xe đạp điện. 

 

21

 

“Tiêu Tiêu.” Một giọng truyền đến. 

 

Tôi quay lại, thấy dì Chu đang đi về phía tôi.. 

 

Phía sau bà ta, Quý Miểu Miểu váy trắng đoan trang đẩy xe lăn giúp Chu Lạc Sâm. 

 

Thạch cao bó trên chân của Chu Lạc Sâm đã tháo ra, xem ra cậu ấy hồi phục không tồi. 

 

Tôi về mấy người đối diện , lễ phép chào hỏi, “Dì Chu.” 

 

Đối phương bất thanh sắc đánh giá Hạ Chi Hiên bên cạnh tôi, thần sắc hoà ái hàn huyên với tôi, “Cháu chăm sóc Lạc Sâm nhà chúng ta lâu như , dì còn chưa kịp cảm ơn với cháu.” 

 

Tôi lắc đầu, giọng vừa tự nhiên lại mang theo sự xa cách, “Dì à, dì khách khí quá, cháu với Chu Lạc Sâm quen nhau lâu rồi, là thân với nhau thì nên như .”

 

Vẻ mặt dì Chu khẽ cứng lại, tựa hồ có chút ngoài ý muốn với câu trả lời của tôi. 

 

Nhìn đến Quý Miểu Miểu, bà ta lại , “Tiêu Tiêu à, chắc cháu chưa biết Quý Miểu Miểu nhỉ, đây là của Lạc Sâm.” 

 

“Lần trước cháu đã gặp ấy rồi.” 

 

“Hai đứa gặp nhau rồi sao?” Vẻ mặt đối phương sung sướng, ẩn ẩn lộ ra chút kiêu ngạo, “Đúng rồi, túi xách dì đưa cho cháu cháu có thích không, nếu không thích thì có thể đến nhà dì chọn một chiếc khác, thẩm mĩ của mấy trẻ các cháu dì không rõ lắm.” 

 

Tôi dường như nhớ tới điều gì, giọng tỏ vẻ hối lỗi, “Túi xách như nào cháu cũng chưa mở ra xem. Nhưng mà chỉ cần là đồ dì Chu tặng, dù có thế nào cháu cũng đều thích.” 

 

Dì Chu nghe biểu nhất thời khựng lại, lại tôi cùng Hạ Chi Hiên.

 

“Nếu không còn chuyện gì, cháu xin phép đi trước.”

 

Chu Lạc Sâm nhíu mày, mâu quang nặng nề tôi. 

 

Đôi con ngươi sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ gì. 

 

Nhưng bây giờ tôi đã không còn muốn suy đoán xem cậu ấy đang suy nghĩ gì nữa rồi. 

 

Tôi lập tức mở cửa xe, ngồi vào vị trí ghế lái.

 

22

 

Có lẽ là do tôi chậm hiểu, bây giờ nghĩ lại, dì Chu kì thật vẫn coi thường nhà tôi. Trong những lúc bình thường chuyện phiếm, bà thường sẽ lộ ra cảm giác ưu việt cùng những lời khoe khoang, hoàn toàn có thể nhận ra. 

 

Trước kia bởi vì thích Chu Lạc Sâm, cho nên tôi tự giác bỏ qua những chi tiết này. Bây giờ cũng tốt, không cần phải chạy theo lấy lòng người ta nữa. 

 

Hạ Chi Hiên tôi, khoé môi câu lên một nụ tinh tế, “Thế nào, không thích nam thần của nữa à?” 

 

Tôi liếc xéo ta một cái, “Nam thần của tôi là ai?” 

 

“Dù sao cũng không phải tôi.” 

 

“Anh biết là tốt.” 

 

 

Đi nửa tiếng, xe dừng lại trước một căn biệt thự xinh đẹp. 

 

Nội thất tinh xảo xa hoa, cửa sổ rất lớn, trong sân ở tầng một còn có bể bơi. 

 

Tôi đứng trong phòng khách, cuối cùng cũng hiểu ra một chuyện: “Hạ Chi Hiên, căn bản không phải shipper Meituan đúng không?”

 

Anh ta thở dài một tiếng, “Thật ra nhà này cũng là tôi vay ngân hàng để mua.” 

 

Tôi lại tin đấy. 

 

“Anh coi tôi là đồ ngốc à?” 

 

Anh ta ý dào dạt: “À, hoá ra không phải đồ ngốc.” 

 

23

 

Tôi cuối cùng cũng hiểu, hoá ra Hạ Chi Hiên chỉ mới về nước ba tháng trước. 

 

Hiện tại, trong căn biệt thự này cũng chỉ có một mình ta ở, mọi người trong nhà vẫn đang ở nước ngoài. 

 

“Trước kia vẫn ở nước ngoài sao, tiếng Trung còn rất lưu loát.” Tôi cảm khái. 

 

“Tôi học hết cấp ba mới xuất ngoại" 

 

Thì ra là thế. 

 

“Còn có, năm lớp Mười tôi học ở nhất trung XXX.” Hạ Chi Hiên cong môi, ý vị thâm trường tôi. 

 

Tôi nhất thời kinh ngạc, “Không phải chứ, cùng trường với tôi đấy, sao tôi chưa gặp bao giờ.” 

 

Ánh mắt đối phương như có chút thất vọng, nhíu mày, “Lâm Tiêu, không có chút ấn tượng nào với tôi sao?” 

 

Tôi há miệng, sững sờ.

 

Tình huống gì đây? 

 

Có lẽ nào trước kia tôi đã gặp Hạ Chi Hiên?

 

“Chúng ta đã gặp một lần.” Anh ta lại

 

Tôi không thể tin, trợn mắt, “Hả… Cho nên, … quen tôi?” 

 

“Cô xem, tôi học lớp 2102, bên cạnh lớp .” 

 

Đã đến thì xem ra đúng là đồng môn. 

 

“Sao không sớm?” 

 

“Tôi muốn xem khi nào thì nhận ra tôi.” 

 

 

Tôi có chút xấu hổ, “Ngại quá, tôi bị bệnh mù mặt người.” 

 

Hạ Chi Hiên lắc đầu, vẻ mặt cảm khái. 

 

Không nghĩ tới tôi và Hạ Chi Hiên còn là học cùng trường. 

 

Cùng tuổi với tôi, mà người ta đã mua xe sang, ở biệt thự. Còn tôi thì, đi xe đạp điện, phòng trọ, bây giờ còn đến nhà ta thêm việc nấu cơm nữa. 

 

Nhân sinh khác nhau, đúng là không phải khoảng cách bình thường có thể so sánh nữa rồi. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...