47
Ra khỏi bệnh viện, vầng thái dương có chút chói mắt.
Trên hành lang, người bệnh đi tới đi lui, có vội vàng, lại có người thong thả.
Tôi cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nhớ tới khoảng thời gian Chu Lạc Sâm vừa mới nằm viện kia, chính mình đi xe đạp điện, mỗi ngày đi đi về về từ nhà đến bệnh viện năm sáu lần.
Năm rưỡi sáng rời giường, đi chợ mua đồ ăn, nấu cơm. Bảy giờ đúng ra khỏi cửa, đến bệnh viện, một giây cũng không dám chậm trễ, bưng hộp giữ nhiệt chạy đến phòng bệnh, sợ Chu Lạc Sâm chờ lâu không kiên nhẫn.
Nghĩ lại bản thân lúc đó, tôi đã thích cậu ta một cách hèn mọn đến mức nào.
Hiện tại, cuối cùng tôi cũng buông bỏ đoạn cảm thầm mến dài dằng dặc này, lại tìm một người thực sự.
Nhân sinh gặp gỡ, thật sự rất khó .
48
Vài ngày sau, dì Hạ trở về Mỹ.
Một căn nhà to như , chỉ còn tôi cùng Hạ Chi Hiên.
Hai người chúng tôi thật ra cũng không có nhiều thời gian trống, như trước kia là chiều nào cũng đi chợ, về nhà nấu cơm, ở sofa xem phim, hoặc là đọc sách.
Thoải mái lại tự tại.
Một buổi sáng cuối tuần, tôi còn đang trong giấc mộng, điện thoại lại vang lên.
“Tiêu Tiêu, con không ở nhà sao, sao mẹ gõ cửa cả nửa ngày không thấy con ra mở thế.” Là giọng mẹ tôi.
Tôi còn đang đánh cờ cùng Chu Công, nháy mắt tỉnh táo, ngồi bật dậy, “Mẹ, bây giờ mẹ đang ở đâu?”
“Mẹ còn ở đâu nữa, đang ở trước phòng con chứ sao.”
XONG ĐỜI RỒI!
“Mẹ chờ con một chút, con đến ngay đây.”
Thanh âm trong điện thoại dừng một lát, giọng nghiêm túc của mẫu thân đại nhân vang lên, “Con không ở nhà, thế tối qua con ngủ ở đâu?”
Tôi nhăn nhó, “Chờ con tới rồi sau nhé.”
Tôi nhanh chóng mặc xong quần áo, rửa mặt mũi, chạy bình bịch xuống tầng.
Hạ Chi Hiên vừa lúc đi ra từ trong bếp, thấy dáng vẻ tôi lo lắng, kinh ngạc hỏi, “Em đi đâu sớm ?”
“Mẹ em đến phòng trọ tìm em, bây giờ đã đứng ở bên ngoài rồi.”
Vôi vội vàng vàng xong câu này, đang muốn đi, lại bị Hạ Chi Hiên kéo lại, “Để đưa em đi.”
Tôi đang định đồng ý, nhịn không nhắc nhở , “Anh chắc chắn muốn đưa em đi chứ? Mẹ em bây giờ có lẽ đang tức giận, biết đêm qua em không ở nhà, nhất định sẽ không tha cho em. Anh đừng đi thì hơn.”
Hạ Chi Hiên không hề bị thuyết phục, khẽ, “Dù sớm hay muộn cũng sẽ phải gặp dì, không bằng cứ chọn ngày hôm nay đi.”
Không sớm thì muộn cũng phải gặp?
Tôi ngây ngốc . Đây là muốn gặp mặt phụ huynh?
Còn đang muốn gì, Hạ Chi Hiên đã cầm chìa khoá xe, “Đi thôi.”
…
Xe vừa đi ra khỏi tiểu khu không bao lâu, liền dừng lại ở trước một đại siêu thị.
“Em nhắn tin bảo dì chờ khoảng mười phút không?” Hạ Chi Hiên hỏi tôi.
“Sao thế ?”
“Anh vào siêu thị mua chút đồ.”
Biết mục đích của , tôi vội vàng xua tay, “Không cần đâu, mẹ em không để ý mấy chuyện này đâu.”
Hạ Chi Hiên tắt máy xe, còn thật thà : “Em cứ ở trong đây chờ , nhiều nhất là mười phút thôi.”
Dứt lời, cũng không chờ tôi trả lời, lập tức đi vào siêu thị.
49
Mới ra khỏi thang máy, liền thấy mẫu thân đại nhân đang đứng ở hành lang, sắc mặt hơi kém.
Vừa thấy tôi đã đến, sắc mặt bà càng đen thêm, “Nói cho mẹ nghe, rốt cuộc thì tối hôm qua con…”
Thanh âm dừng lại, mẹ tôi tôi, lại người bên cạnh tôi.
Hai tay Hạ Chi Hiên đầy đồ đạc lỉnh kỉnh, lễ phép hơi cúi người chào mẹ, “Chào dì ạ.”
Mẹ tôi nháy mắt như rơi vào sương mù, dừng trong giây lát, cuối cùng cũng phản ứng lại, “Chào… Chào cậu.”
Sau đó, mẹ tôi quét mắt tôi. Rất rõ ràng, mẹ đang đợi tôi giải thích.
Tôi thức thời : “Mẹ, đây là Hạ Chi Hiên, trai con.”
Vừa nghe là trai tôi, sắc mặt mẹ tôi lập tức thay đổi, như mùa xuân hoà ái, nét tươi lan ra khắp nơi, ngữ khí vừa thân thiết vừa tự nhiên: “Là Tiểu Hạ à, mau mau mau, vào nhà đi nào.”
…
Mấy người cùng bước vào trong phòng, ngồi lên trên ghế.
Mẹ tôi một bên tủm tỉm đánh giá Hạ Chi Hiên, một bên trò chuyện với . Nội dung không có gì khác ngoài năm nay bao nhiêu tuổi, gia đình ở đâu, công việc gì…
Hạ Chi Hiên kiên nhẫn đáp lại.
Nhận câu trả lời thuyết phục, mẹ tôi thiếu điều đến nở hoa. Có thể nhận ra , bà vô cùng vừa lòng với Hạ Chi Hiên.
Mọi người đang rò chuyện, chuông điện thoại lại vang lên. Là của mẹ tôi.
Ấn nút nghe máy, vài câu ngắn, mẹ tôi về phía chúng tôi, “Tiểu Hạ, Tiêu Tiêu, hai đứa hôm nay không phải đi đúng không?”
Hạ Chi Hiên lập tức lắc đầu, “Hôm nay bọn cháu không cần đi .”
“Là thế này, Lâm muốn mời con đến nhà ăn cơm, không biết ý của con như thế nào.”
Xem ra là cha tôi khẩn cấp muốn gặp rể hiền của ông.
Hạ Chi Hiên tất nhiên không từ chối. “Tất nhiên là ạ, mấy ngày này cháu vẫn muốn gặp , chỉ là chưa có cơ hội. Hôm nay có thể thưởng thức tay nghề của dì thì đúng là may mắn.”
“Ây nha, , để dì bảo Lâm đi chợ mua đồ.” Mẹ tôi vội vàng gọi điện thoại cho cha.
50
Khi về đến nhà, cha tôi đã vội đến bất diệc nhạc hồ. Trên bàn bày đầy đồ ăn, bàn trà thì không biết bao nhiêu loại hoa quả, đồ ăn vặt, không biết còn tưởng đang là Tết.
Có thể thấy cha tôi rất coi trọng con rể tương lai.
Lần đầu tiên gặp mặt, Hạ Chi Hiên chỉ dùng hai bình rượu Mao Đài “thu phục" cha tôi trong lòng bàn tay.
Rượu quá trung tuần, thậm chí hai người đã xưng huynh gọi đệ.
Tôi có chút dở khóc dở .
Mẹ tôi lén kéo tôi vào phòng bếp, “Mẹ hỏi con, chiếc xe Audi Tiểu Hạ đi kia là cậu ấy tự mua sao?”
“Vâng.”
Mẹ tôi không khỏi líu lưỡi, “Chiếc xe kia hẳn là rất hiện đại chứ nhỉ, nhà cậu ấy ở Bích Thuỷ sơn trang thật sao?”
Tôi gật đầu. “Vâng.”
“Là nhà của cậu ấy?”
“Nhà của cha mẹ ấy.”
Mẹ tôi liếc tôi một cái. “Con thừa, của cha mẹ không phải là của cậu ấy sao?”
Tôi không hiểu, “Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn gì?”
“Mẹ là muốn nhắc nhở con rằng, điều kiện Tiểu Hạ tốt như , con cần phải giữ chặt.”
“Mẹ, chuyện của con con sẽ tự biết chừng mực, mẹ không cần quá lo lắng đâu.”
“Con nghĩ là mẹ muốn quản sao? Đã lớn như mà chưa ai bao giờ, suốt ngày bị thằng nhãi Chu Lạc Sâm giỡn xoay quanh. Sao mẹ lại sinh ra đứa con ngốc như con chứ.”
Tôi không biết gì, “Tự nhiên mẹ nhắc đến cậu ta gì?”
Mẹ tôi đại khái cũng ý thức không nên những lời này, thở dài một hơi, “Con nghĩ thông suốt là rồi, Tiểu Hạ điều kiện không tồi, bộ dạng cũng không kém Chu Lạc Sâm, lại quan tâm con, thái độ cũng chân thành, người tốt như dù có đốt đèn lồng cũng không tìm thấy , con nên trông kỹ đấy.”
Tôi than một tiếng, lắc đầu, “Anh ấy cũng chẳng phải con trâu, sao con có thể trông kỹ ?”
“Con nhóc này, đang chuyện nghiêm túc với con, dám không đứng đắn như .”
51
Thời gian trôi rất nhanh, đảo mắt đã đến chập tối, cũng đến lúc rút quân rồi.
Cha mẹ đều ở nhà, tôi tất nhiên không tiện đi về cùng Hạ Chi Hiên. Vừa ra đến cửa, tôi nháy mắt với , đại ý là ngày mai tôi sẽ trở lại.
Hạ Chi Hiên có lẽ hiểu, vì thế tạm biệt cha mẹ tôi.
Cho đến khi một mình vào thang máy, mẹ tôi kì quái tôi, “Sao con còn chưa đi?”
Tôi ngơ ngác: “Mẹ không vui sao?”
“Vì sao mẹ lại không vui?”
Sáng nay ai nổi giận đùng đùng, mặt đen như bác Bao, phải tìm tôi tính sổ.
“Sáng nay rõ ràng mẹ không hài lòng.”
Mẹ tôi hắng giọng: “Con mắt nào của con thấy mẹ không hài lòng, con nhà mình đang , mẹ lại bảo thủ như sao, đi nhanh đi nhanh đi, đỡ phải ở nhà khiến mẹ tức giận.”
Cứ như , tôi bị mẹ tôi đẩy ra ngoài cửa.
Hạ Chi Hiên khuôn mặt tươi , tiến lên trước, rồi nắm lấy tay tôi.
Gần đây đang sửa đường, cho nên phải đỗ xe cách đây khá xa. Tôi cùng Hạ Chi Hiên tay nắm tay đi về phía trước.
Rất xa, một chiếc xe dừng lại ở vệ đường. Một người phụ nữ hướng dẫn tài xế mang xe lăn xuống, sau đó giúp đỡ người ngồi trên ghế phó lái sắc mặt nhợt nhạt ngồi lên.
Ông bà nội Chu Lạc Sâm ở khu này, chắc là dự định muốn ở đây một thời gian.
Giọng của người phụ nữ truyền đến, “Lạc Sâm, con chịu khó ở đây một tháng, để ông bà nội chăm sóc con. Mẹ đi công tác một thời gian, rồi về đón con.”
Chu Lạc Sâm không gì, biểu trầm mặc khó chịu đã ra tất cả. Bởi vì cha mẹ sớm li hôn, từ trước đến nay, mối quan hệ giữa Chu Lạc Sâm và ông bà nội vốn không sâu.
Con đường này cũng không quá lớn, không thể tránh . Hai mẹ con bọn họ cũng rất nhanh thấy tôi.
Tôi nắm tay Hạ Chi Hiên, thần sắc thong dong tự nhiên.
Dì Chu biểu kinh ngạc, tôi, rồi lại Hạ Chi Hiên, cuối cùng không gì, chỉ cúi đầu xuống.
Chu Lạc Sâm không nhúc nhích, tôi, tầm mắt dừng lại trên người tôi hồi lâu.
Khi tôi đi ngang qua người cậu ta, nghe âm thanh khô khốc, “Lâm Tiêu…”
“Còn xa không, em mỏi chân quá.” Tôi với Hạ Chi Hiên.
Tôi tất nhiên biết xe đỗ ở đâu, không muốn chuyện cùng Chu Lạc Sâm.
“Có muốn cõng em không?” Hạ Chi Hiên mỉm .
Tôi hơi xấu hổ, “Không cần đâu.”
“Đừng ngại, cõng chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
Vừa , vừa đi nhanh đến trước tôi, chuẩn bị ngồi xổm xuống.
Thật ngại quá! Tôi có điểm không chịu , đành phải chạy lên trước.
Phía sau truyền đến tiếng khẽ, cũng chậm rãi đuổi theo tôi.
HOÀN
Bạn thấy sao?