Bảy Năm Hôn Nhân [...] – Chương 1

1.

Nhìn tôi ký tên, vợ tôi, Thịnh Uyển, vui mừng cất kỹ tờ đơn ly hôn.

Mọi người trong phòng nhau, nở nụ như mưu kế đã thành công.

Lúc này tôi mới nhận ra, buổi họp lớp hôm nay thực chất là một bữa tiệc Hồng Môn sắp đặt để gài tôi vào tròng.

Sau lưng Thịnh Uyển, màn hình ảo hiện lên bốn chữ m ,áu m ,e đầm đìa:

“Chiến lược thất bại.”

Giọng máy móc của hệ thống vang lên trong đầu tôi:

“Ký chủ, chỉ khi ngươi và mục tiêu chiến lược kết hôn đủ bảy năm thì mới có thể hóa giải cái giá lấy m ,ạng đổi m ,ạng. Hiện tại còn thiếu một tiếng rưỡi, sau 48 giờ, ngươi sẽ bị xóa sổ.”

Giọng hệ thống chuyển hướng:

“Nhưng vì thấy ngươi đáng th,ương, chỉ cần hoàn thành ba nhiệm vụ trong thời hạn, ngươi sẽ sống tiếp.”

“Giờ phát nhiệm vụ thứ nhất.”

“Khiến Thịnh Uyển tỏ với ngươi trước mặt mọi người.”

Tôi bật thành tiếng.

Tôi vừa mới ký đơn ly hôn, giờ hệ thống lại bắt ấy tỏ với tôi?

Trình Mặc Xuyên đứng dậy, dáng vẻ nghĩa khí như chuẩn bị h,y s,inh:

“Uyển Uyển, nếu vì mà em phải đồng ý cầu vô lý của Giang Triết, thì cam tâm chịu , uống liền ba ly rượu trắng!”

Thịnh Uyển đầy xót xa:

“Không sao đâu, ta chẳng nên trò trống gì đâu.”

Tôi tự giễu .

Bảy năm trước, đúng vào ngày cưới, Thịnh Uyển định bỏ trốn vì , Trình Mặc Xuyên lại cuỗm tiền tiết kiệm của rồi cao chạy xa bay.

Từ đó, luôn cho rằng tôi giở trò, từ thanh mai trúc mã biến thành oan gia đối đầu.

Tôi cứ tưởng chỉ cần thật lòng , sớm muộn gì cũng khiến hồi tâm chuyển ý.

Hai năm gần đây, gần như đã chấp nhận cuộc hôn nhân này, đến cả ngày kỷ niệm cưới cũng biết tranh thủ tan sớm để về nhà cùng tôi.

Thế mà, Trình Mặc Xuyên vừa quay lại, tôi mới biết chưa từng quên ta, thậm chí bày cả âm mưu để kết hôn và công khai với ta.

Cô còn quên hôm nay là kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chúng tôi.

Giờ đây, bảy năm “ăn tr,ộm” , cuối cùng vẫn phải trả lại.

Nhưng tôi vẫn còn muốn sống.

Tôi mở miệng:

“Thịnh Uyển, điều đầu tiên muốn em là tỏ với .”

“Ngày xưa em tỏ với Trình Mặc Xuyên thế nào, thì giờ hãy tỏ với như thế.”

Thịnh Uyển sửng sốt, mắt đầy vẻ không dám tin.

Trong phòng tiệc lập tức rộ lên tiếng phản đối:

“Giang Triết, cậu đừng vô lý như thế! Ký ly hôn rồi còn bày trò nhỏ nhen bắt Uyển Uyển mất mặt nữa à!”

“Uyển Uyển đừng nghe hắn ta bậy, hắn chỉ cố ý sự thôi!”

Thật mỉ,a m,ai, những người từng nhận ơn nghĩa của tôi, giờ thấy nhà họ Thịnh lớn mạnh liền quay sang ch,ế gi,ễu tôi không ngớt.

Trình Mặc Xuyên đỏ bừng mặt vì tức giận:

“Giang Triết, quả nhiên cố ý s ,ỉ nh ,ục người ta! Uyển Uyển, sẽ không để em chịu uất ức đâu!”

Vợ danh nghĩa của tôi tỏ với tôi, trong mắt hắn lại là một sự s,ỉ nh ,ục?

Tôi lạnh lùng đảo mắt một vòng, ngáp dài:

“Tôi chuyện với Thịnh Uyển, đến lượt các người chen miệng à?”

“Thịnh Uyển, nếu em không tỏ thì đi đây, không đi lấy giấy ly hôn nữa đâu.”

Chung sống nhiều năm, tôi hiểu rõ tính .

Quả nhiên, cau mày đầy khó chịu, bực bội :

“Tôi còn tưởng hôm nay bỗng biết điều, hóa ra lại bày thêm chiêu trò mới. Chỉ cần tôi tỏ sẽ ngoan ngoãn đi lấy giấy ly hôn, phải không?”

Xem ra thật sự nóng lòng muốn kết hôn và công khai với Trình Mặc Xuyên.

“Tôi đồng ý.”

Thịnh Uyển sa sầm mặt mày, mở miệng như thể quyết tử:

“Giang Triết, hãy ở bên tôi đi, tôi sẽ mỗi ngày mua cho hai lon Coca ấm bằng thân nhiệt, để luôn uống Coca nhiệt độ phòng…”

Trình Mặc Xuyên rưng rưng nước mắt, lẩm bẩm:

“Uyển Uyển… em vẫn còn nhớ…”

Trong phòng tiệc cũng vang lên tràng vỗ tay cảm , ai nấy đều xuýt xoa vì sự si của Thịnh Uyển, tám năm rồi vẫn không quên cách tỏ ngày ấy với Trình Mặc Xuyên.

Hai người nhau càng lúc càng sâu đậm.

Tôi chỉ cảm thấy dạ dày cuộn lên, đứng dậy rời bàn:

“Tôi có việc, đi trước.”

Sau lưng là tiếng nhạo vang lên, mọi người chế gi,ễu tôi tự đào hố ch ,ôn mình.

Ra đến cửa, em tôi chẳng biết nghe tin từ đâu đã chạy đến nhà hàng, hùng hổ hỏi:

“Cậu thật sự ký đơn ly hôn với Thịnh Uyển rồi à? Đ ,iên rồi sao? Năm đó cậu từ chối liên hôn với con nhà tài phiệt để cưới ấy, đến nỗi qu ,ỳ đến g ,ãy đầu gối. Giờ ly hôn là ly hôn, để tên c ,ặn b,ã Trình Mặc Xuyên nhặt món hời à?”

Tôi trầm mặc.

Năm xưa, nhà họ Thịnh cận kề sản, để giúp Thịnh Uyển, tôi từ chối liên hôn với thiên kim nhà giàu, quyết liệt cưới .

Cha mẹ vì thế giận đến đoạn tuyệt, tôi bị họ hàng gạt bỏ, mang thân phận chồng con nhà người khác mà chẳng thể nhúng tay vào việc gì của nhà họ Thịnh, cảnh vô cùng khó xử.

Vậy mà chỉ cần Trình Mặc Xuyên quay về, Thịnh Uyển chẳng chút do dự sắp xếp cho hắn chức phó tổng, còn giao cả nghìn tỷ tài sản quản lý.

Yêu hay không , là biết ngay.

Tôi rút bao thuốc ra, châm lửa, lạnh lùng tự giễu:

“Cậu thấy hắn là c ,ặn b,ã, trong mắt Thịnh Uyển hắn là bảo vật, biết sao?”

Anh em tôi thở dài, vỗ vai tôi:

“Tôi luôn ủng hộ cậu, nghĩ thoáng chút cũng tốt.”

Vừa xong, Thịnh Uyển cũng bước xuống lầu, mặt rạng rỡ vui vẻ bàn với Trình Mặc Xuyên:

“A Xuyên, lát nữa mình đi chụp ảnh cưới trước, rồi đi chọn nhẫn cưới, đến hôm lấy giấy đăng ký, em đoàn xe ba mươi chiếc rước !”

Khi thấy tôi, nụ trên môi lập tức tắt lịm, hừ lạnh:

“Giang Triết, còn hai chuyện nữa. Nếu bày trò không chịu đi lấy giấy ly hôn, tôi sẽ không để sống yên đâu!”

Tôi cúi đầu, khổ.

Cô không biết tôi đã sớm muốn rời xa , chỉ là vì muốn sống mà buộc phải tiếp cận thêm lần nữa.

Thấy đi xa, tôi gọi hệ thống:

“Nhiệm vụ này xem như hoàn thành rồi chứ?”

“Hơi miễn cưỡng.” Giọng hệ thống không thay đổi, “Giờ phát nhiệm vụ hai.”

“Hẹn hò một ngày với Thịnh Uyển.”

2

Đầu ngón tay tôi run rẩy, tàn thuốc rơi đầy đất.

“Tôi nghiêm túc hỏi… Hệ thống, ngươi có đang không? Hôm nay Thịnh Uyển còn chịu đựng tôi là tốt lắm rồi, nếu tôi đòi ấy đi hẹn hò, ấy nhất định sẽ cho là tôi đang trêu chọc ấy!”

Giọng hệ thống lạnh như băng:

“Ký chủ không có quyền chất vấn. Ngươi có thể chọn từ bỏ nhiệm vụ và bị xóa sổ.”

Nửa đêm, tôi lăn qua lăn lại không ngủ vì nghĩ tới nhiệm vụ.

Rầm!

Thịnh Uyển đá tung cửa phòng, túm lấy cổ áo tôi.

Trong bóng tối, ánh mắt bừng bừng lửa giận của sáng rực đến đáng sợ:

“Anh hài lòng rồi chứ? Chỉ vì chuyện ầm ĩ hôm nay, A Xuyên về nhà liền bị bệnh, tôi phải chăm sóc cả đêm cậu ấy mới hạ sốt!”

Tôi gỡ tay ra, nhếch môi lạnh:

“Chỉ là một trò chơi thôi mà, chẳng lẽ không biết dừng đúng lúc? Ai rảnh đi so đo với một tổng tài như ?”

Thịnh Uyển nghẹn lời, khẽ thở dài:

“Trò chơi thì sao lại không phối hợp?”

Tôi buông lời thản nhiên:

“Việc thứ hai, ngày mai hủy toàn bộ lịch việc, đi với tôi một ngày.”

Sắc mặt lập tức sa sầm:

“Giang Triết, nước lấn tới đấy hả? Tôi nể mặt quá rồi!”

Cô giận dữ sập mạnh cửa bỏ đi.

Miệng tôi đắng ngắt.

Tôi biết sẽ như mà.

Sáng hôm sau, vẫn cau có gõ cửa:

“Vì mà tôi mất cả triệu hôm nay, có gì thì mau !”

Vì tôi sao? Không phải vì muốn mau chóng đi đăng ký kết hôn với Trình Mặc Xuyên à?

Hệ thống bảo tôi rằng điều quan trọng không phải là buổi hẹn, mà là phải khiến Thịnh Uyển ở bên tôi đủ sáu tiếng liên tục.

Tôi đưa đến trung tâm thương mại thời gian.

Suốt dọc đường, dán mắt vào điện thoại, chẳng thèm ngó tôi lấy một cái.

Đôi lúc dừng lại trước các cửa hàng đồ nam và hàng hiệu, vung tay mua cả đống đồ —

Tất cả đều là mua cho Trình Mặc Xuyên.

Bảy năm kết hôn, chưa từng mua cho tôi bất kỳ món gì. Áo sơ mi tôi mặc đã giặt đến mức sờn lông.

Cô vì trả thù tôi mà tranh đoạt thị phần với công ty nhà tôi, khiến cha tôi mắng tôi “ăn cơm nhà, nhà”, giới kinh doanh cũng đồng loạt tẩy chay tôi.

Không ai biết rằng vẻ ngoài tôi hào nhoáng thế, thực chất sống bằng vài công việc thêm online ít ỏi.

Đến trưa, Thịnh Uyển bắt đầu lộ rõ vẻ sốt ruột. Tôi vội dẫn đến một quán lẩu.

Vừa mới gọi món, sắc mặt biến đổi khi điện thoại, lập tức gọi điện với giọng lo lắng, cáu kỉnh:

“Sao lại không chịu ăn? Không có tôi ở bên là không có khẩu vị? Được, tôi về ngay đây!”

Quay sang tôi, vội vàng cầm túi chuẩn bị rời đi:

“Công ty có việc gấp, tôi đi trước.”

Tôi biết, chắc chắn là Trình Mặc Xuyên lại giở trò.

“Tối có quay lại không?”

Tôi còn chưa hoàn thành nhiệm vụ.

Cô nghĩ ngợi rồi gật đầu:

“Có.”

Không ngờ, dẫn theo Trình Mặc Xuyên quay lại.

Thịnh Uyển cẩn thận chăm sóc Trình Mặc Xuyên, đút cậu ta ăn, lau miệng, trông chẳng khác gì đang phục vụ một bệnh nhân liệt giường.

Họ mới thật sự là một cặp vợ chồng ân ái, còn tôi chỉ như người ngồi ghép bàn.

Tôi vừa định gắp đồ ăn thì Trình Mặc Xuyên liền chỉ vào món đó đòi ăn.

Tôi chẳng buồn đũa nữa, đặt đũa xuống.

Cậu ta đắc ý, giả bộ khoa trương:

“Đồ ăn Uyển Uyển đút thật ngọt ngào ngon miệng ghê…”

Dưới bàn, hắn cố ý giẫm chân tôi một cái.

Gân xanh nổi lên ở thái dương, tôi đồng hồ.

May quá, chỉ cần xem xong một bộ phim là đủ sáu tiếng, tôi cố nhịn.

Ai ngờ rạp chỉ còn lại hai vé cuối.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...