Chu Duy Hải vừa khóc vừa cuộn tròn người lại khóc thút thít ở ven đường.
Tâm trạng ta cực kỳ tốt, đi đến hỏi: "Hầu phủ không nhận chàng, hay là ta đưa chàng về ngõ Thanh Hôi? Xem Hàn Tiểu Liên người dấu của chàng, và con trai có nhận ra chàng không nhé?"Chu Duy Hải ngẩng đầu lên, toàn thân run rẩy.Ta vừa ánh mắt của hắn đã hiểu, hắn muốn quay về!Nếu đã muốn quay về, thì như chàng mong muốn.Ta đứng dậy, mỉm .Ta sai người lôi Chu Duy Hải lên xe ngựa, đưa hắn đến ngõ Thanh Hôi.Cho dù Chu Duy Hải mất tích mấy ngày, bị hành hạ thành bộ dạng tàn phế như bây giờ, cũng không có ai báo quan.Bọn họ từ Vĩnh Thành trở về kinh thành, bí mật sống ở ngõ Thanh Hôi, che giấu thân phận, không giao du với ai. Ngoại trừ Hàn Tiểu Liên và những người khác, không ai biết hắn mất tích.Bọn họ thậm chí không dám báo quan hắn mất tích, nếu không sẽ để lộ thân phận và bí mật của hắn.Vì , ta và ca ca mới có thể không chút gánh nặng nào mà hành hạ Chu Duy Hải thành tàn phế, cũng không sợ quan phủ truy cứu.Chu Duy Hải là người chết.Quan phủ sao có thể truy cứu tung tích của một người c.h.ế.t chứ?Ném Chu Duy Hải vào sân trong ngõ Thanh Hôi, ta đứng gần đó quan sát.Hắn khó khăn di chuyển đến cửa lớn, dùng đầu liều mạng đập cửa.Cửa mở ra, lần này người bước ra là Hàn Tiểu Liên.Ta lần đầu tiên rõ mặt mũi của người đàn bà này, dung mạo thanh tú, vẻ ngoài yếu đuối đáng thương.Trên người mặc y phục tuy màu sắc giản dị chất liệu lại cực kỳ tốt, trên đầu cài...Ta nhướn mày.Thật không ngờ lại cài trâm ngọc bướm mã não đỏ của hồi môn của ta.Mấy hôm trước khi kiểm kê của hồi môn, ta phát hiện thiếu mất rất nhiều thứ, đang cho người lần theo dấu vết, không ngờ ở chỗ nàng ta cũng có.Hàn Tiểu Liên vừa thấy Chu Duy Hải ở cửa, liền kêu lên một tiếng rồi định đóng cửa lại.Chu Duy Hải bị cản lại ở cửa phủ, lúc này nào chịu từ bỏ, vội vàng chen đầu vào khe cửa.Hàn Tiểu Liên sợ kẹp c.h.ế.t hắn, đành mở cửa, tức giận : "Đồ bẩn thỉu từ đâu tới, cút đi!"Lúc này, trong phòng nghe thấy tiếng , Đường ma ma và con trai bảy tuổi của Chu Duy Hải chạy ra, thấy cảnh này, lập tức nổi giận, xông lên đ.ấ.m đá Chu Duy Hải túi bụi.Đặc biệt là con trai hắn, một đứa trẻ mập mạp, hùng hổ đá Chu Duy Hải mấy cái, vừa đánh vừa mắng: "Tên ăn mày thối tha! Tên ăn mày hôi hám! Dám dọa mẹ ta! Còn muốn vào sân của ta, ghê tởm! Cút! Cút ngay!"Chu Duy Hải liều mạng ậm ừ, dùng hết sức ra hiệu bằng tay, tay hắn đã bị phế, ngón tay vặn vẹo, căn bản không thể ra hiệu .Ba người mặc kệ, cứ thế đ.ấ.m đá hắn một trận, rồi đẩy ra ngoài, đóng sầm cửa lại.Chu Duy Hải nằm sấp trước cửa sân, nước mắt chảy dài.Ta xem náo nhiệt một lúc, rồi bước tới : "Xem ra, bọn họ cũng không nhận ra ngươi."Chu Duy Hải ngẩng đầu, ta chằm chằm, trong mắt tràn đầy hận ý.Ta không hề d.a.o , mỉm : "Nếu mẹ ngươi, muội muội ngươi, Hàn Tiểu Liên có chút lương tâm, thấy ngươi thảm như , tuy sẽ sợ hãi, cũng sẽ không đánh đập, thậm chí có thể sẽ cho ngươi chút đồ ăn. Bọn họ không như , chỉ có thể , bản chất là độc ác."Chu Duy Hải vẫn ta chằm chằm."Không tin? Vậy thì thử xem."Ta sai người ném hắn đến trước một cánh cửa gần đó, một lát sau, một người phụ nữ mở cửa thấy hắn, giật mình: "Tên ăn mày từ đâu tới !"Thấy Chu Duy Hải bò lê lệt lết khó khăn, bà ta thở dài, quay người vào nhà lấy nửa cái bánh bao đưa cho hắn: "Đi đi, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi."Chu Duy Hải cầm lấy bánh bao, ánh mắt đờ đẫn.Đợi người phụ nữ rời đi, ta đi tới trước mặt Chu Duy Hải : "Thấy chưa, người tốt bụng thấy ngươi, tuy không thích, cũng không đánh ngươi, còn cho ngươi đồ ăn. Người đàn bà tốt, con trai tốt, mẹ tốt, muội muội tốt của ngươi đã đối xử với ngươi như thế nào?"Chu Duy Hải dường như mất hết sức lực, ngã quỵ xuống đất."Đi thôi, đưa hắn về Hầu phủ." Ta với vẻ hài lòng.Chu Duy Hải bị ném ăn mày gần Hầu phủ, nhà gần ngay trước mắt, không thể vào, người thân cũng không nhận.Năm xưa bọn họ không cho ta tái giá, khiến ta có nhà mà không thể về, bây giờ, ta cũng muốn hắn không thể về!
Bạn thấy sao?