Bảy Năm Giao Cả [...] – Chương 7

Cảm giác lúc đó như bị ai đó tát thẳng vào mặt, đầu óc ong ong.

Đó là lần đầu tiên tôi đến trường mẫu giáo đón nó.

Chỉ sợ bị mấy bà mẹ khác chê bai, tôi đã đặc biệt đi tóc, quần áo thì là phẳng đi là lại mấy lần.

Nhớ đến chuyện đó, lòng tôi vẫn còn đau.

Lúc này, Trần Quân Lượng nước mắt lưng tròng, tôi đầy tủi thân:

“Mẹ ơi… con nhớ mẹ lắm, mẹ không ôm con sao?”

Trước kia, chỉ cần nó như , tim tôi đã mềm nhũn, chắc chắn sẽ lập tức bế nó lên hôn một cái, vỗ về an ủi.

Nhưng bây giờ, tôi chỉ lạnh lùng nó.

“Tôi không phải mẹ con. Con sớm đã không còn mẹ nữa rồi.”

Nói xong, trong ánh mắt đầy mong đợi của nó, tôi bế Cola đứng bên cạnh lên.

Trần Quân Lượng hoàn toàn sụp đổ, òa khóc nức nở.

Tôi vẫn thản nhiên nó, chẳng hề lòng.

Thấy tôi không dỗ, nó lao đến kéo Cola:

“Cậu không có mẹ à? Đồ con hoang, cút xuống đi! Cô ấy là mẹ tôi, tôi không cho cậu cướp mẹ tôi!”

Nó càng lúc càng mất kiểm soát.

Tôi nghiêng người né, nó ngã nhào xuống đất.

Bàn tay bị trầy đỏ rát, đầu gối và cẳng chân đều rướm máu.

Trần Cảnh Xuyên hốt hoảng quỳ xuống kiểm tra vết thương.

Trần Quân Lượng ngẩng đầu tôi, ánh mắt đầy đau đớn và tủi hờn.

Nhưng tôi vẫn chỉ lạnh nhạt đứng đó, không có một chút phản ứng.

Trần Cảnh Xuyên cau mày, không thể tin nổi:

“Triệu An Kỳ, em thật sự đã thay đổi.

Em từng thương con trai như , sao bây giờ lại ra nông nỗi này?”

Tôi lạnh:

“Tất nhiên là thay đổi rồi.

Anh tưởng cả đời này tôi cam tâm nô tỳ hầu hạ hai cha con sao?”

“Tôi cũng từng nghĩ đời mình sẽ cứ thế trôi qua.

Nhưng ông trời có mắt, cho tôi rõ bản chất của các người.

Các người là hai kẻ vong ân phụ nghĩa thực thụ.

Tôi không muốn lãng phí thêm giây phút nào cho các người nữa — nghe rõ chưa?”

“Chỉ vì tôi em dầm mưa hôm đó thôi sao? Nếu em không quá giới hạn thì—”

Tôi ngắt lời:

“Giới hạn cái gì?

Anh nghĩ mình quan trọng đến mức nào?

Ai tôi muốn sinh con cho ?

Chúng ta đã rõ trước khi cưới rồi — tôi, Triệu An Kỳ, cả đời này chỉ nuôi mỗi Trần Quân Lượng!

Bấy nhiêu năm nay tôi đối xử với nó thế nào không biết sao?

Thế mà không hề tin tôi, không hề xem tôi là vợ.

Chưa từng một lần đứng ngang hàng với tôi để chuyện.

Đến tận bây giờ, vẫn coi mình ở trên cao, nghĩ tôi sẽ quay lại bảo mẫu miễn phí?

Thật tiếc, mơ rồi.

Giữa chúng ta đã hoàn toàn chấm dứt.

Từ nay, đi đường , tôi đi cầu khỉ của tôi.

Nước sông không phạm nước giếng.”

Lần đầu tiên, trong mắt Trần Cảnh Xuyên hiện lên sự hoảng loạn và bất an.

“Anh xin lỗi, An Kỳ. Trước đây đúng là đã không suy nghĩ thấu đáo.

Em có thể tha thứ cho … tha thứ cho Quân Lượng không?

Chúng ta thực sự sai rồi.

Thằng bé còn nhỏ, không thể thiếu em .

Giờ em cũng đón Cola về rồi, chúng ta cùng sống với nhau, có không?”

Tôi không chút nể :

“Không .”

Ánh sáng trong mắt ta lập tức vụt tắt.

“Vì Trần Quân Lượng mà cũng không sao?

Không thể cho chúng tôi một cơ hội để bù đắp sao?”

Tôi hừ lạnh:

“Trần Quân Lượng, chính con con hối hận, nhớ mẹ.

Lúc mẹ còn ở bên con, con có trân trọng mẹ không?

Con đã đối xử với mẹ thế nào?

Cô giáo ở cổng trường hỏi mẹ là ai, con im lặng.

Tô Nhược vừa đến, con lao ngay vào lòng ta, còn nhận ta là mẹ.

Dù con mới sáu tuổi, những lời này mẹ buộc phải .

Dù mẹ là người lớn, là mẹ con, mẹ cũng biết đau lòng.

Hai cha con con đã tổn thương mẹ hết lần này đến lần khác — như thế là quá đủ rồi.

Mẹ không muốn bị tổn thương thêm lần nào nữa.

Từ hôm nay, mẹ không còn là mẹ con nữa.

Mẹ hy vọng con hiểu và đừng ầm ĩ nữa.

Mẹ và Cola đã có cuộc sống mới.

Mẹ không muốn quay lại quá khứ.”

Trần Quân Lượng khóc đến phát điên, ôm chặt lấy chân tôi không chịu buông:

“Con không tin! Con không muốn! Con sai rồi mà!

Mẹ là người thương Tiểu Lượng nhất mà!

Tô Nhược chỉ là dầu gội thôi, con không thèm để ý đến ta nữa!

Con chỉ muốn mẹ mẹ con! Aaaaaa hu hu hu…”

Trần Cảnh Xuyên đành phải ra hiệu cho vệ sĩ bế nó đi.

Anh ta biết tôi đã quyết tâm.

Cuối cùng, cũng chịu chấp nhận — ký vào đơn ly hôn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...