Quay lại chương 1 :
7
Trần Cảnh Xuyên như lẽ đương nhiên đi theo tôi vào nhà:
“Em ở cái chỗ này thật à? Không hiểu nổi em nghĩ gì nữa, biệt thự rộng rãi không ở, lại chui vào cái ổ bé xíu đến chân cũng duỗi không nổi.”
Tôi hết kiên nhẫn, bực bội lên tiếng:
“Trần Cảnh Xuyên, không hiểu tiếng người à?
Chúng ta đã ly hôn rồi.
Bây giờ vào nhà người khác mà không chủ nhà cho phép thì gọi là đột nhập đó, mời cút ra ngoài.”
Anh ta vẫn nghĩ tôi đang giận dỗi, nhất định không chịu đi.
Tôi đành phiền ban quản lý tòa nhà mời ta và Trần Quân Lượng “ra khỏi nhà giúp tôi”.
Sáng sớm hôm sau, tôi đi thì thấy ta đang đợi trước cổng tầng hầm chung cư.
Tôi không định quan tâm, xe tôi bị xe ta chắn ngang.
Anh ta hạ cửa kính: “Chúng ta chuyện một chút, về chuyện ly hôn.”
Xem ra phải kết thúc rõ ràng, chứ cứ dây dưa thế này thật sự khiến tôi khó chịu.
Chúng tôi chọn một quán cà phê gần đó.
Tôi ngồi đối diện, lạnh nhạt mở lời:
“Muốn gì thì đi.”
“Dạo này em ăn uống không ra gì phải không, gầy quá rồi đấy.”
Tôi dừng lại một chút:
“Đừng mấy chuyện vô nghĩa nữa, ly hôn thì chỉ chuyện ly hôn.”
Sắc mặt ta rõ ràng trầm xuống:
“Em thật sự quyết tâm ly hôn sao? Còn con trai chúng ta thì sao?”
“Những chuyện lặp đi lặp lại đó khỏi nhắc nữa.
Hôm đó rõ rồi, quyền nuôi dưỡng giao cho , tôi không cần quyền thăm nom.”
“Dù không phải con ruột, em nuôi nó sáu năm trời.
Em định trơ mắt nó thành đứa trẻ không có mẹ sao?”
Tôi lạnh:
“Sao lại không có mẹ?
Tô Nhược chẳng phải có thể mẹ nó quá hợp sao?
Dù gì Trần Quân Lượng cũng thích ta, cũng thích, hai người đúng là mãn nguyện rồi.”
Anh ta mím môi, một lúc sau mới lên tiếng:
“Em đừng hiểu lầm, và Tô Nhược trong sáng, không như em nghĩ.”
“Anh đừng diễn nữa, như thể luyến tiếc tôi lắm.
Ngồi đây bộ muốn níu kéo tôi, mà buồn nôn.”
Anh nhíu mày, biện bạch:
“Anh thật sự không muốn ly hôn. Anh chỉ là…”
Đúng thế, ta không muốn ly hôn thật.
Một bảo mẫu miễn phí như tôi, ta sao nỡ buông tay.
Anh ta ký vào đơn ly hôn một cách dứt khoát, chỉ vì nghĩ tôi đang giận dỗi vì bị .
Đợi tôi nguôi giận, nghĩ thông suốt rồi, tôi sẽ phát hiện không nỡ rời xa hai cha con họ, nhất định sẽ quay về vì nghĩa.
Tệ hơn nữa, cũng vì nể thân của tôi mà quay về.
Đến lúc đó, ta sẽ hoàn toàn nắm tôi, thậm chí còn có thể nhạo rằng tôi chỉ cứng cỏi mấy ngày đã quay lại xin hàn gắn.
Đáng tiếc, ta sai rồi.
Anh ta quá tự tin.
Tôi đã hoàn toàn cạn kiệt thất vọng.
Còn món nợ ân với thân, sau này gặp lại, tôi sẽ rõ với ấy.
Tôi tin ấy sẽ hiểu tôi.
Anh ta vẫn đang thao thao bất tuyệt giải thích, tôi chẳng buồn nghe.
“Tốt rồi, chúng ta coi như đạt thống nhất.
Tôi coi như đã hiểu ý tôi.
Từ giờ mỗi người một đường, tôi đã đặt lịch với cục dân chính để thủ tục ly hôn vào ngày mai.
Hy vọng đến đúng giờ.”
Sáng sớm hôm sau, tôi đến cục dân chính.
Cola ở nhà một mình tôi không yên tâm, nên mang theo.
Trần Cảnh Xuyên cũng đến, coi như đúng hẹn.
Nhưng ta cũng dẫn theo Trần Quân Lượng.
“An Kỳ, đến đúng giờ rồi, không phải đến để ly hôn.”
Tôi nhíu mày: “Ý là gì?”
“Tối qua con trai khóc cả đêm, nhớ em đến không ngủ nổi.
Nó chỉ là một đứa trẻ, trước kia đúng là có nhiều lời em đau lòng.
Nhưng nó là đứa trẻ em đã thương, nâng niu suốt nhiều năm trời, em thật sự nỡ để nó đau lòng như sao?”
“Em quầng thâm dưới mắt nó đi.”
Vừa , ta kéo Trần Quân Lượng đến trước mặt tôi.
Đôi mắt Trần Quân Lượng đỏ ửng, đáng thương ngước tôi.
Trước kia đúng là tôi từng xem nó như bảo vật, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Sợ tan, sợ vỡ.
Nhưng giờ thì sao?
Nó không xứng đáng với của tôi nữa.
8
Tôi vẫn còn nhớ, có một lần tan học ở mẫu giáo.
Hôm đó tôi tự mình đến đón Trần Quân Lượng, bình thường là bảo mẫu đi đón.
Tôi đưa tay ra, muốn nắm tay nó, giáo lại cảnh giác tôi một cái.
Cô cúi đầu hỏi:
“Trần Quân Lượng, ấy là ai ? Không quen thì không đi theo đâu nhé.”
Nó do dự tôi, không gì.
Không biết Tô Nhược từ đâu xuất hiện.
Trần Quân Lượng liền như đạn bắn lao vào lòng ta, “Con muốn đi với dì ấy.”
Cô giáo hỏi: “Cô ấy là ai? Là mẹ con à?”
Nó chần chừ một lúc, rồi… gật đầu.
Thế là nó đi theo Tô Nhược.
Nụ trên mặt tôi lập tức cứng đờ.
Bạn thấy sao?