Bảy Năm Đợi Chờ [...] – Chương 8

Tĩnh vương phi thấy Lâm Viễn An ho ra máu, hận không thể nuốt sống ta: "Tiện nhân, ngươi thật giống như mẫu thân ngươi, đều là hung tinh."

"Phu nhân!"

Lần đầu tiên, trước mặt người ngoài, Tĩnh vương lạnh như băng, tức giận quát mắng Tĩnh vương phi.

Tĩnh vương phi cũng cảm thấy líu lưỡi, hoảng sợ lại lộ ra một chút kinh ngạc bàng hoàng, trốn sang một bên khóc rống lên.

Sinh ra trong Phương gia, ta đã sớm luyện thành khả năng quan sát lời biểu hiện của người khác.

Nơi này chắc chắn có vấn đề!

9

Đêm tân hôn trôi qua, Lâm Viễn An bị ốm liệt giường.

Tĩnh Vương không cho hắn bước xuống đất, không cho Tĩnh Vương đem việc chính sự tới quấy rầy hắn.

Càng không cho ta chăm sóc hắn.

Ban đầu, ta rất vui mừng thoải mái, tiếc là Lâm Viễn An không đồng ý.

Hôm đó, Lâm gia thực sự huyên náo tới gà bay chó chạy.

Mãi đến khi trời nhá nhem tối, ta mới nghe nha hoàn đang thay ca bên ngoài kháo nhau đây là lần đầu tiên thế tử cãi lời vương phi.

Cũng là lần đầu tiên Tĩnh vương phi khóc lóc cũng không có tác dụng.

Ta người mặt mũi đỏ bừng đang nằm trên giường, kiệt sức đến mức không thể mở mắt, vẫn không chịu buông tay ta ra, có chút hoài nghi.

Hắn giả ốm để dọa ta sao?

Hôm qua hắn mạnh mẽ lên án Tĩnh vương phi vô vô nghĩa, không biết đối nhân xử thế, cũng không giống bị bệnh.

"Thế tử phi, Giang tiểu thư cầu kiến, Vương gia muốn gặp hay không, là do thế tử phi người quyết định."

Nha hoàn bên ngoài truyền lời xong, bàn tay nắm tay ta cả đêm đột ngột buông ra.

Ta rút tay về, Lâm Viễn An vẫn còn đang bối rối, khẽ mỉm .

"Thế tử, giả bộ ngủ lâu như , thật sự là thiệt thòi cho người rồi."

Hắn ta dùng khăn thêu lau tay, ánh mắt càng đỏ ngầu, giọng khàn khàn đầy vẻ oan ức.

"Ta không giả vờ ngủ."

"Vậy tại sao nghe Giang Nguyệt Nhi tới, ngươi liền tỉnh ngay?"

Ta không biết lúc này mình có chút dáng vẻ mê hoặc nào của Lâm Viễn An năm đó hay không, ta hiểu tâm trạng của hắn khi nghi ngờ ta diễn kịch.

Nghi ngờ một người không cần lý do, cứ bộ dạng không nên lời của người đó, thực sự là một niềm vui.

Ta chỉ cần suy nghĩ kỹ là biết hắn nhất định không giả bệnh càng không phải giả vờ ngủ.

Nếu không, mời một vị đại phu trong Thai y viện là rồi, cần gì phải mời đến ba vị.

Giống như Lâm Viễn An năm đó, nếu hắn có thể vì ta mà suy nghĩ lại, sẽ biết rằng ta tuyệt đối không thể dùng tính mạng của mẫu thân mình ra để giỡn.

Nhưng hắn đã không thế.

Hôm nay ta không có nghĩa vụ này, phải thay hắn giải vây.

"Lâm Viễn An, ngươi tốt nhất đừng thật lòng ta, nếu không… "

Sẽ rất đáng thương.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...