6
Ba ngày sau, A Ngọc đến nhà lao thăm ta.
Má phải của ấy sưng đỏ, nếu kỹ vẫn có thể nhận ra dấu tay.
"Mẫu phi ta ra tay với ngươi sao?"
Những người duy nhất trong phủ dám thủ với ấy, chỉ có phụ vương và mẫu phi của ta.
Mẫu phi ta lại thuận tay trái nên vết tích ở phía đối diện
A Ngọc cẩn thận lấy bánh ngọt cháo loãng, đến khi hộp thức ăn trống rỗng ấy mới chịu ta.
"Lâm Viễn An, mẫu thân ta và phụ vương ngươi đã từng có hôn ước, ngươi biết chuyện này không?"
"Chưa bao giờ nghe đến..."
A Ngọc nhét bát cháo vào tay ta, ấy rất tươi, không hợp với phòng giam tối tăm âm u này.
"Thật không hổ là phụ tử."
Những lời dịu dàng nhỏ nhẹ của A Ngọc khiến tinh thần ta vô cùng chấn .
Ta không biết tại sao ấy lại đi đến kết luận này, cũng không dám hỏi ấy chuyện gì đã xảy ra.
Cho đến khi mẫu phi ta đích thân vào nhà lao thăm ta.
Ta ngăn cản kế hoạch cứu ta của bà, hỏi về chuyện hôn sự của mẫu thân A Ngọc và phụ vương rốt cục là như thế nào.
Khó trách A Ngọc lại đi đến kết luận như .
Ngày phụ vương đưa sinh lễ qua gặp mẫu phi, đối với mẫu phi là vừa gặp đã .
Mặc cho tổ phụ quở trách thế nào, phụ vương kiên quyết xin một đạo thánh chỉ, viết giấy từ hôn.
Nửa tháng sau, ông ấy cưới mẫu phi vào cửa như ý nguyện.
Phụ vương ta đang tân hôn vui vẻ nên không có thời gian quan tâm đến sự sống chết của vị hôn thê mà ông ấy chưa từng gặp mặt.
Mẫu thân của A Ngọc bị vương phủ hủy bỏ hôn ước, thanh danh vô cớ bị tổn , gia đạo lại lâm vào cảnh khó khăn, cuối cùng bà ấy bị tuỳ ý gả cho phụ thân của A Ngọc.
Phụ thân của A Ngọc sự nghiệp hanh thông, chuyện hôn nhân càng ca tụng cho đến khi mẫu thân của A Ngọc qua đời.
Hôm đó, phụ vương ta mới biết chuyện mẫu phi đã lừa dối ta, không chịu cho ta đem nhân sâm cho A Ngọc.
Thật không hổ là phụ tử.
Những lời của A Ngọc lại văng vẳng bên tai ta.
Tim ta như muốn nổ tung, ôm chặt lấy ngực áo không có chút nào vơi bớt.
Phải sao đây?
Nên gì đây?
Tại sao lại để A Ngọc biết chuyện năm xưa này?
A Ngọc mạnh mẽ, liệu ấy có nhất thời mà ra tay với phụ vương ta không?
Nhưng bản chất ấy ngay thẳng, mưu tính đâm chết phụ thân lại chưa bao giờ nghĩ đến việc trốn chạy.
Nàng còn yếu ớt như , thị vệ trong vương phủ nhất định sẽ đối xử với ấy không chút nhân từ
Ta không ở trong phủ, ấy chỉ có một mình có thể gì .
Ta cũng chỉ có một tấm thân tàn phế, không thể gánh cho nàng tới hai tội sát nhân.
"Mẫu phi." Ta như nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng, cố nén vị ngọt tanh trong cổ họng: "Mẫu phi thả nàng ra, để Tần Mạch đưa nàng đi đi."
Tần Mạch là tâm phúc của ta, ta có thể tin tưởng hắn.
Ta cũng biết mẫu phi sẽ không đồng ý, ta đã dùng tính mạng của mình ép mẫu phi.
Bà ấy khóc không thành tiếng, ta chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Là phụ vương ta tạo mối nghiệt duyên, đến bây giờ cái này là báo ứng.
Ân ân oán oán vì ta có thể tiêu tan ở đây là tốt nhất.
Bạn thấy sao?