Kỳ Thâm khẩy, ánh mắt đầy châm chọc.
“Này, cậu biết ta trước đây trông như thế nào không…”
Chưa hết câu, Trình Dã đã vung nắm thẳng vào mặt hắn.
Tôi giật mình.
Kỳ Thâm cũng không chịu thua, trả lại.
Có người xung quanh báo cảnh sát.
Cuối cùng, vì là ẩu đả hai bên, cả hai chỉ cần ký biên bản hòa giải rồi thả ra.
Kỳ Thâm vừa xoa vết thương trên mặt, vừa nhổ toẹt một bãi nước bọt.
Tôi bước đến, nắm lấy cổ áo hắn, giọng lạnh như băng:
“Mày có bệnh à?”
Hắn tôi, khẩy: “Đúng, tao có bệnh, thì sao?”
Hắn đưa tay định chạm vào tôi.
Tôi lập tức buông ra, tránh né.
Hắn chỉ , phủi phủi vạt áo: “Yến Cận Bắc và Hạ Chi chia tay rồi. Hắn ta vẫn không quên mày.”
“Tao sợ nhắn tin không đủ để truyền đạt, nên đặc biệt đến đây thông báo.”
Hắn cúi người, khóe môi cong lên một nụ đầy giễu cợt: “Mày đúng là không biết lòng tốt của người khác.”
Tôi chằm chằm hắn mà không gì.
Thấy tôi không phản ứng, hắn cảm thấy mất hứng.
Tôi nắm chặt tay Trình Dã, kéo rời đi.
Anh hơi sững lại, sau đó liền siết tay tôi chặt hơn.
Tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này thật nhanh, không nhận ra rằng tai Trình Dã đã đỏ lên, hay sắc mặt Kỳ Thâm đã trầm xuống.
“Này!”
Kỳ Thâm gọi với theo, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.
“Mày và Yến Cận Bắc quay lại đi! Tao hứa sẽ không chửi mày nữa!”
Tôi lạnh: “Đúng là bệnh thật.”
Lần đầu tiên sau nhiều tháng, tôi chủ nhắn tin cho Yến Cận Bắc:
【Anh có thể quản lý con chó nhà không?】
9
Có lẽ vì quá tức giận, đêm đó tôi mơ về thời cấp ba.
Dáng người vạm vỡ của tôi, đi đến đâu cũng trở thành đề tài bàn tán.
Sự ác ý của tuổi trẻ, đôi khi đến một cách vô lý.
Có kẻ xô đẩy nhau, hùa lên: “Mày dám hôn ta không?”
“Đánh tao còn dễ chịu hơn.”
“Thử so xem, ngực mày to hơn hay ta to hơn?”
Một lần, tôi vừa đi vệ sinh trở về, thấy một nữ bị tụt dây giày.
Lũ con trai nghịch ngợm trong lớp chằm chằm vào cổ áo của ấy, ánh mắt đầy trêu ghẹo.
Tôi ghê t,ởm đến mức rợn tóc gáy.
Tôi bước tới, giẫm mạnh lên chân tên đó.
Hắn nổi điên, định đánh tôi.
Nhưng nắm vừa giơ lên, đã bị Yến Cận Bắc chặn lại.
Anh ta siết chặt cổ tay hắn, ghì chặt lên tường, một tay bóp lấy mặt hắn, lạnh giọng ra lệnh:
“Xin lỗi.”
Ngày hôm đó, ánh nắng còn vương mùi cỏ xanh.
Lần đầu tiên, tim tôi đập loạn nhịp.
Khi tỉnh dậy, gối tôi đã ướt đẫm nước mắt.
Chỉ mới hai giờ sáng.
Tôi xuống bếp rót nước.
Lúc quay về, tôi chợt nghe thấy tiếng bên ngoài.
Tôi mở cửa.
Yến Cận Bắc đứng đó.
Anh ta dựa vào cửa xe, sắc mặt tiều tụy, dưới chân đầy những đầu lọc thuốc lá vương vãi.
Gió lạnh thổi qua, gương mặt càng thêm tái nhợt, trông như đã gầy đi không ít.
Anh ta tôi, ánh mắt mờ mịt dần lấy lại sự tỉnh táo.
Nhưng chỉ sau một giây, cánh cửa khép lại trước mặt ta.
Tôi trở lại giường, điện thoại nhận tin nhắn mới.
“Chuyện của Kỳ Thâm, xin lỗi em. Anh và hắn ta đã tuyệt giao, hắn sẽ không phiền em nữa.”
Ngập ngừng vài giây, ta nhắn thêm một câu:
“Anh và Hạ Chi chia tay rồi.”
10
Yến Cận Bắc tạm thời định cư ở Lâm Thành. Mỗi lần tôi xuống lầu, ta đều đứng đợi bên ngoài, đến tối về nhà, ta vẫn đứng ở đó. Tôi không để ý, mẹ tôi cũng .
“Người cần có lòng tự trọng, không thể cấm chó giữ cửa nhà người khác.” Mẹ tôi thẳng, rồi bổ sung thêm: “Hơn nữa, đây cũng không phải nhà nó.”
Thời gian này, công việc truyền thông số của tôi và Minh Minh cuối cùng cũng có chút thành tựu, đã bắt đầu nhận những hợp đồng quảng cáo nhỏ. Chúng tôi càng hăng hái hơn, ngày việc như thể nhân đôi. Tôi tất bật chạy tới chạy lui, vắt óc nghĩ ra những chủ đề mới. Nhưng khi quá mải mê, người ta thường dễ gặp sự cố. Tôi không để ý đường đi, bị một chiếc xe đạp quẹt trúng chân.
Minh Minh vội vàng đỡ lấy tôi: “Không sao chứ?”
Bên cạnh, Trình Dã đã lao đi như một cơn gió. Chẳng mấy chốc, quay lại với một đống túi thuốc lớn nhỏ, còn thở hổn hển chưa kịp bình tĩnh. Minh Minh không nhịn trêu chọc, tôi cũng thấy buồn . Anh tôi, ánh mắt sáng rực: “Có thể không?”
Tôi khó hiểu: “Cái gì?”
“Tôi giúp em bôi thuốc.”
Tôi từ chối, tìm một chiếc ghế gần đó, tự mình xử lý vết thương. Buổi quay kết thúc sớm hơn dự kiến, Trình Dã nhất quyết muốn đưa tôi về. Suốt quãng đường, chạy xe chậm đến mức khó tin, mắt cứ ngang dọc, rõ ràng là cố kéo dài thời gian. Tôi cũng chẳng vạch trần. Một đoạn đường chỉ mất nửa tiếng, lái mất một tiếng rưỡi mới đến nơi.
Sau khi dừng xe, vội vàng xuống trước mở cửa, đỡ lấy tôi một cách rất tự nhiên. Tôi khẽ : “Cảm ơn.”
Khi tôi quay người đi, bước chân bất giác khựng lại.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, tôi thấy Yến Cận Bắc đang dựa vào bức tường phía xa, ánh mắt dán chặt vào tôi, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi mấp máy. Anh ta tiến lại gần. Trình Dã nhận ra sự thay đổi trong tôi, cúi đầu hỏi nhỏ: “Là người em ghét sao?”
Tôi gật đầu: “Ừm.”
Tôi phớt lờ Yến Cận Bắc, định đi thẳng vào nhà, ta lại đưa tay nắm lấy vạt áo tôi. Ánh mắt tôi tối lại, như một mặt hồ chết lặng. Anh ta bỗng giật mình tỉnh táo, vội vàng buông tay. Ánh mắt ta rơi xuống chân tôi, giọng trầm thấp: “Đã bôi thuốc chưa?”
Tôi không đáp. Cánh cửa khép lại trước mặt ta, như vô số lần trước đây.
Trong bếp vang lên tiếng xào nấu lách tách, mẹ tôi thấy Trình Dã, đôi mắt liền sáng lên: “Tiểu Dã, ở lại ăn cơm đi!”
Anh có chút do dự, tôi. Tôi gật đầu: “Cũng không thiếu một bộ bát đũa.”
Anh nở nụ , lúm đồng tiền thấp thoáng bên khóe miệng.
Tôi , hỏi: “Cậu không tò mò ta là ai sao?”
Anh vừa đổi giày vừa : “Tôi đoán rồi, không quan trọng.”
Anh ghé sát lại gần, giọng điệu thoải mái: “Cậu ghét, thì bây giờ ta chỉ là một người không quan trọng.”
Ăn xong cũng đã hơn chín giờ tối, trăng đã lên cao. Mẹ bảo tôi tiễn Trình Dã xuống lầu. Khi mở cửa, nụ trên gương mặt bà lập tức biến mất. “Đứng đây gì giữa đêm hôm khuya khoắt, định hù dọa người khác sao?”
Ánh mắt Trình Dã dừng trên người Yến Cận Bắc, sau đó nhạt: “Chào bác, cháu đi trước.”
Sau khi tiễn ra xe, tôi dặn dò: “Lái xe cẩn thận nhé.”
Bất ngờ, tôi bị kéo lại. Trình Dã nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, thì thầm bên tai: “Một cái ôm bè bình thường, không?”
Tôi khẽ : “Anh đã rồi, giờ mới hỏi?”
Anh gượng: “Xin lỗi.”
Lúc này, đột nhiên bị một lực mạnh kéo ra phía sau.
Yến Cận Bắc siết chặt cổ áo Trình Dã, nắm giơ cao như một con thú hoang mất kiểm soát.
Tôi lạnh giọng gọi: “Yến Cận Bắc.”
Anh ta cứng đờ, mắt đỏ hoe. Tôi không hiểu ánh mắt đó có ý nghĩa gì. Rõ ràng là ta muốn buông tay trước, bây giờ lại ra vẻ mặt đau khổ này.
Trình Dã khẩy, giễu cợt hỏi tôi: “Có cần gọi cảnh sát không?”
Yến Cận Bắc vẫn không từ bỏ: “Anh ta là ai? Là trai em sao?”
Tôi thẳng vào mắt ta, lạnh lùng đáp: “Yến Cận Bắc, chúng ta đã chia tay rồi.”
Anh ta gật đầu, giọng run rẩy: “Anh biết.”
Nhưng ngay sau đó, nước mắt lăn dài trên má, giọng ngắt quãng: “Nhưng … hối hận rồi. Hối hận thật rồi, Tiểu Tân.”
Tôi thản nhiên đáp: “Nhưng tôi không hối hận.”
“Tôi không hối hận vì đã rời xa , không hối hận vì đã rời khỏi Bắc Thành, và cũng sẽ không bao giờ quay đầu lại.”
“Tôi có trai hay không, là ấy hay một người khác, hay sau này tôi kết hôn với ai, cũng không liên quan đến .”
“Bởi vì, người đó sẽ không bao giờ là .”
Như một thanh kiếm sắc bén chém đứt mọi hy vọng, ánh sáng cuối cùng trong mắt Yến Cận Bắc vụt tắt.
Tối hôm đó, ta không còn đứng dưới nhà tôi nữa.
Một ngày nào đó, rất lâu sau, tôi nhận tin nhắn từ ta. Đã hai tháng kể từ lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau.
【Có thể gặp em một lần không? Chỉ để lời tạm biệt.】
Lần này, tôi trả lời ta.
【Được.】
Ngoài trời, tuyết bắt đầu rơi, phủ một màu trắng xóa. Một năm mới sắp đến. Đây là một sự kết thúc, cũng là một sự khởi đầu.
11
Tôi hẹn gặp Yến Cận Bắc tại một quán cà phê gần nhà.
Ngoài trời tuyết đã phủ dày, những công nhân vệ sinh sáng sớm đã bắt đầu dọn dẹp, để lại trên mặt đường những vệt xe in hằn. Tuyết trên vỉa hè vẫn chưa dọn sạch, lớp bề mặt đã đóng băng. Tôi bước tới đá nhẹ một cái, lớp tuyết tưởng chừng như cứng rắn nhanh chóng vỡ vụn. Tôi phì , nụ nhanh chóng đông cứng lại—Yến Cận Bắc đứng không xa, ánh mắt sâu thẳm tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi như quay về những năm tháng trung học. Những ngày mùa đông có tuyết, tôi thích nhất là nặn thành những quả cầu tuyết rồi đá bay đi. Có lần, ta mở cửa sổ gọi xuống: “Mẹ bảo em lên ăn cơm.” Tôi quay đầu lại : “Được ạ!”, sau đó chạy vội về nhà.
Tôi bước tới gần, ta khẽ thở dài bên tai tôi: “Anh còn tưởng như quay về quá khứ.” Rồi ta khổ: “Nhưng lần này là để chia tay.”
Chúng tôi ngồi ở hai đầu bàn. Tôi gọi một ly cà phê, liếc đồng hồ: “Tôi chỉ có một tiếng.”
Anh ta ngồi xuống, giọng trầm thấp: “Chuyện cuốn nhật ký… thật sự xin lỗi em.”
Tôi lắc đầu: “Tôi không quan tâm chuyện đó.”
Anh ta siết chặt tay quanh cốc cà phê, do dự rồi : “Nếu… nếu không có chuyện cuốn nhật ký, chúng ta có thể nào…”
Tôi ngắt lời: “Không có nếu như.” Tôi ta, giọng bình tĩnh: “Dù không có cuốn nhật ký, chúng ta vẫn không thể nào ở bên nhau.”
Anh ta im lặng.
Tôi thẳng vào mắt ta, hỏi: “Tôi cũng có một thắc mắc.”
Anh ta nhíu mày: “Chúng ta ở bên nhau bảy năm, vì sao em không thể cho một cơ hội?”
Tôi nhạt, trong lòng dâng lên một nỗi mệt mỏi vô hình. “Vậy tôi hỏi . Khi quyết định quen tôi, lý do là gì?”
Anh ta không trả lời.
Tôi : “Là vì muốn báo ơn, đúng không?”
Bạn thấy sao?