Bảy Năm Chỉ Là [...] – Chương 9

 Đáng tiếc, tôi và bà không có duyên mẹ con dâu.

 

Tôi nghẹn ngào

 "Thưa dì, hôm nay con đến là để chuyện này…"

 

Nghe giọng run rẩy của tôi, bà quay lại, thấy mắt tôi đỏ hoe, liền đặt hết đồ xuống, kéo tôi ngồi xuống ghế: 

 "Có chuyện gì thế? Có phải A Tụng bắt nạt con không? Thằng nhóc này! Vừa đính hôn đã không biết điều. Để dì gọi nó về dạy dỗ ngay!"

 

Bà định lấy điện thoại, tôi vội ngăn lại. 

 Lấy ra tấm thẻ ngân hàng mà Trình Tụng để quên, tôi trao lại cho bà bằng hai tay.

 

"Đây là…"

 

"Dì ạ, đây là sính lễ nhà mình đưa. Con muốn hủy hôn với Trình Tụng, hôm nay con đến để trả lại sính lễ. Ngoài số tiền sính lễ, trong này còn 50.000 tệ là tiền đặt tiệc đính hôn. Còn 150.000 tệ mà dì cho mẹ con vay, con nhất định sẽ trả sớm nhất có thể."

 

Nghe tôi muốn hủy hôn, mẹ Trình nhanh chóng nhận ra chuyện không đơn giản chỉ là cãi vã. 

 "Tống Du, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con kể cho dì nghe đi. Nếu A Tụng có lỗi với con, dì nhất định sẽ đánh gãy chân nó, bắt nó quỳ xuống xin lỗi con. Con đừng hủy hôn không?"

 

Ban đầu, tôi từng nghĩ cưới Trình Tụng là điều may mắn. 

 Mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu mà ai cũng sợ, tôi không cần lo lắng với mẹ Trình. Bà luôn đối xử tốt với tôi, nghĩ đến đây, tôi càng thêm tiếc nuối.

 

Tôi kể lại toàn bộ sự việc, từ câu "7 năm chỉ là tạm bợ" cho đến tất cả những gì xảy ra hôm qua. Bà tôi, vẻ mặt không thể tin nổi. 

 Đúng , nếu không tận mắt thấy, tận tai nghe, tôi cũng không ngờ Trình Tụng lại diễn giỏi như .

 

Tôi lấy ra bức ảnh bị ta xé rách, chỉ cần ghép lại là rõ nội dung: 

 "Đây là ảnh ấy lén đặt trong nhà, kẹp phía sau ảnh của con và ấy, và đặt ở phòng ngủ của chúng con."

 

Tôi mở điện thoại, cho bà xem tin nhắn mà ta vừa gửi: 

 "Đây là những tin nhắn ấy gửi con."

 

Rồi đặt chiếc nhẫn cưới lên bàn: 

 "Ngay cả nhẫn cưới, ấy cũng khắc ngày sinh của người khác. Dì ạ, con không thể như không biết gì mà cưới ấy ."

 

Tôi bật khóc. Nhìn tin nhắn ta đe dọa tôi, bà không nhịn nổi mà ấn nút ghi âm, tức giận

 "A Tụng, về nhà ngay lập tức! Nếu mày dám tìm bố mẹ của Tống Du, liệu hồn mà tránh khỏi tay bố mày!"

 

Dứt lời, bà run rẩy đưa điện thoại lại cho tôi. Khi tôi ngẩng lên, bà cũng đang rơi nước mắt.

 

"Xin lỗi con, Tống Du. Dì không còn mặt mũi nào khuyên con cưới vào nhà dì nữa. Là dì không dạy con trai, phí hoài 7 năm thanh xuân của con…"

 

Tôi lắc đầu, nắm chặt tay bà: 

 "Dì, con cũng xin lỗi dì. Thật lòng con rất muốn trở thành người nhà với dì, …"

 

Bà vỗ nhẹ tay tôi, ánh mắt rơi vào thẻ ngân hàng trên bàn: 

 "Sính lễ dì nhận lại rồi. Tống Du, dù không còn hôn ước, cũng nhớ liên lạc với dì nhé."

 

Tôi ngạc nhiên vì bà chấp nhận hủy hôn dễ dàng như . Nhận ra vẻ bất ngờ của tôi, bà mỉm buồn bã: 

 "Lần đầu gặp con, dì đã thích con rồi. Con vừa hiền lành, lễ phép, vừa thật thà. Khi mẹ con bệnh, A Tụng gọi cho con, con còn bảo nó đừng với dì vì sợ dì phải cho nhà con vay tiền. Lúc đó, dì đã nghĩ, sao con lại ngốc thế. Gia đình dì không giàu, cũng có chút tiền, con đáng lẽ nên nhờ trai, mà cứ tự gánh lấy mọi chuyện."

 

"Dì hiểu cảm giác của con. Khi mẹ dì bệnh, dì cũng cố gắng như con. Đó là quãng thời gian vô cùng khó khăn. Nếu không nhờ bố A Tụng giúp đỡ, dì không biết mẹ dì có sống thêm vài năm không."

 

Dì lau nước mắt, ánh tràn đầy thương: 

 "Con trai dì phản bội, lỡ 7 năm của một tốt như con, dì gì còn mặt mũi khuyên con gả vào nhà? Tiền viện phí của mẹ con, không phải con đã viết giấy nợ rồi sao? Khi nào hoàn cảnh tốt hơn, trả lại dì cũng . Còn nữa, nguyên nhân hủy hôn là ở nhà dì, tiền tiệc đính hôn dì sẽ chuyển lại cho con ngay, trừ vào tiền tiết kiệm của A Tụng."

 

"Dì chỉ mong một điều, con có thể để yên chuyện ở cơ quan của A Tụng…"

 

Trình Tụng không có tài kinh doanh nên bố mẹ cho vào cơ quan nhà nước để có công việc ổn định. 

 Tôi gật đầu: 

 "Dạ , dì."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...