Bảy Năm Chỉ Là [...] – Chương 7

 Tôi chủ hỏi: 

 "Cô hẹn tôi để chuyện gì?"

 

Cô đặt cốc cà phê xuống, dùng khăn giấy lau khóe môi, như thể vừa lấy hết dũng khí: 

 "Tôi thấy tin tức đính hôn của và Trình Tụng trên mạng xã hội của một người . Thật ra, ai cũng khuyên tôi đừng can thiệp vào chuyện này, có lẽ tôi là kiểu người thích lo chuyện bao đồng. Vì thế, tôi đã tìm cách liên lạc với ."

 

Tôi gật đầu, không gì, chờ tiếp tục.

 

"Thật ra, tôi và Trình Tụng từng học chung hồi lớp 10. Sau khi tôi chuyển trường, rồi du học, về nước đi , chúng tôi vô có cơ hội việc cùng nhau. Anh ấy bắt đầu theo đuổi tôi. Vì khi đó văn phòng luật của tôi còn hợp tác với công ty ấy, tôi không muốn mọi chuyện trở nên khó xử nên không từ chối dứt khoát."

 

tôi, giọng ngày càng dè dặt: 

 "Đến hơn hai tháng trước, tôi cờ biết ấy đã có lâu năm. Tôi lập tức từ chối thẳng thừng và cầu ấy đừng quấy rầy tôi nữa. Những món quà ấy tặng, tôi đều không nhận."

 

Dường như sợ tôi hiểu lầm, Tô Vĩ Ỷ vội xua tay, tôi chợt nhớ đến chuyện món quà Valentine mà ấy đặt hai lần đã trả lại một. 

 Tôi đã hiểu mục đích của khi gặp tôi, cơ thể cũng dần thả lỏng, không còn đề phòng nữa.

 

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của tôi, Tô Vĩ Ỷ rút ngay một tờ giấy đưa tôi. Tôi cầm lấy, mỉm cảm kích.

 

"Tôi không định chia rẽ hay gì cả," , giọng khẩn thiết. "Tôi chỉ nghĩ rằng không đáng bị lừa gạt bởi một kẻ tồi tệ như , nên… nên tôi mới…"

 

Nhìn bối rối đến lúng túng, tôi không nhịn bật .

 

"Tôi hiểu," tôi khuôn mặt có vài nét giống mình của , lúc này mặt hơi đỏ vì lo lắng, và nhớ lại những suy nghĩ tiêu cực tôi đã áp đặt lên trên đường đi, cảm giác tội lỗi ập đến.

 

Tôi thở dài, nhẹ nhàng

 "Thật ra, Trình Tụng thích từ rất lâu rồi, từ hồi lớp 10. Thậm chí ấy ở bên tôi cũng chỉ vì tôi giống . Tôi mới biết chuyện này hôm qua thôi."

 

Nghe , vẻ mặt Tô Vĩ Ỷ đầy kinh ngạc, rồi nhanh chóng biến thành phẫn nộ. 

 "Cái gì? Vậy vẫn định cưới ta sao?"

 

Tôi lắc đầu: 

 "Không. Tôi hẹn ta hôm nay là để rõ chuyện hủy hôn."

 

Sau khi gặp Tô Vĩ Ỷ, tôi ngồi đợi một lúc thì thấy Trình Tụng vội vã bước vào. 

 Anh ta ngồi xuống, tháo cà vạt và bắt đầu phàn nàn: 

 "Em biết uống nhiều mà lại để ngủ trên sofa cả đêm, không nấu canh giải rượu cho . Sáng nay dậy, đầu đau muốn chết!"

 

Trước đây, nếu phàn nàn thế, tôi chắc chắn sẽ liên tục xin lỗi và tự kiểm điểm bản thân. 

 Nhưng hôm nay, tôi chỉ khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng ta. 

 Lần đầu tiên, tôi nhận ra người mà tôi từng lại là một kẻ… tệ đến thế.

 

Thấy tôi không gì, ánh mắt cũng không còn thân thiện, Trình Tụng tỏ vẻ khó chịu. Anh ta lấy nhẫn cưới ra, đặt trước mặt tôi: 

 "Lần sau mà còn vứt nhẫn lung tung, sẽ thật sự giận đấy. Lần này bỏ qua cho em."

 

Tôi chiếc nhẫn, hỏi: 

 "5202412 nghĩa là gì?"

 

Anh ta ngạc nhiên vì câu hỏi của tôi, rất nhanh trả lời: 

 "Không phải đã rồi sao? Đó là ngày chúng ta quyết định kết hôn mà."

 

Tôi bật lạnh lẽo, lấy bức ảnh từ túi ra, ném lên bàn: 

 "Anh giải thích cái này đi."

 

Nhìn thấy bức ảnh, Trình Tụng cứng đờ, mãi lâu sau mới ngẩng đầu lên: 

 "Cái này… em lấy ở đâu ra?"

 

"Ở đâu ra?" Tôi mỉm châm chọc. "Anh để nó trên giá đối diện giường ngủ của chúng ta. Anh nghĩ em tìm nó ở đâu, Trình Tụng?" 

 "Ngày 24/12, đêm Giáng Sinh, cũng là sinh nhật của Tô Vĩ Ỷ, đúng không?"

 

Trước câu hỏi của tôi, ta im lặng, rồi bất ngờ xé nát bức ảnh: 

 "Không phải! 24/12 là ngày chúng ta quyết định kết hôn!"

 

"Không," tôi lắc đầu, mỉa mai. "24/12 là sinh nhật Tô Vĩ Ỷ. Cũng là ngày ấy từ chối cầu đừng quấy rầy ấy nữa!"

 

Nghe tôi , ta sửng sốt, như thể không tin tôi biết chuyện này. 

 Nhưng thay vì thừa nhận, ta vẫn tiếp tục dối trá và đổ lỗi: 

 "Tống Du, em đang linh tinh gì ? Anh đã lâu không gặp ấy. Nếu em muốn chia tay, cứ thẳng. Đừng dựng chuyện vu khống !" 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...