Bảy Năm Chỉ Là [...] – Chương 6

Nhà bố mẹ tôi cách nhà Trình Tụng chưa đầy một giờ lái xe. Tôi cũng thỉnh thoảng về nhà không báo trước, nên bố mẹ thật sự không nghi ngờ gì.

 

Mẹ nghe , thở phào nhẹ nhõm: 

 "Lần sau muốn về thì cũng đừng về muộn thế, nguy hiểm lắm."

 

Nghe mẹ bắt đầu dạy dỗ, tôi liền nép vào lòng mẹ nũng: 

 "Con biết rồi, biết rồi mà."

 

Mẹ bật , xoa lưng tôi từng nhịp như khi còn nhỏ. Cảnh ba người trong gia đình quây quần bên nhau dưới ánh đèn vàng ấm áp càng khiến khung cảnh thêm ấm cúng.

 

Một lát sau, tôi không kìm mà thăm dò: 

 "Bố mẹ, bố mẹ thật sự thích Trình Tụng đến sao? Nếu con không kết hôn với ấy thì sao?"

 

Sau câu hỏi của tôi, bàn tay mẹ đang xoa lưng tôi bỗng khựng lại. Tôi thoáng căng thẳng, định rằng mình chỉ thôi. 

 Bố liền nghiêm túc trả lời: 

 "Nếu chưa kết hôn mà con không muốn gả nữa, bố mẹ nhất định ủng hộ con. Nhưng nếu con đã kết hôn rồi mà lại hối hận, muốn ly hôn, thì bố sẽ không nương tay đâu!"

 

Nghe xong, tôi ngẩn ra một lúc, rồi bỗng cảm thấy lòng đau nhói, nước mắt suýt nữa lại tuôn ra.

 

"Tiểu Du, sao tự nhiên con hỏi ? Không phải con luôn muốn gả cho A Tụng sao?" 

 "Con chỉ giả sử thôi mà~"

 

Những lời của bố khiến tôi càng thêm vững vàng. 

 Tôi không thể vì sợ bố mẹ lo lắng mà tiếp tục đi trên con đường sai lầm, bởi điều đó sẽ khiến họ càng thêm đau lòng trong tương lai. 

 Tuy nhiên, tôi vẫn quyết định chưa với họ vào lúc này. Tôi sẽ chờ mọi chuyện ngã ngũ rồi mới kể lại.

 

"Đúng rồi, ông Tống, lễ cưới nhà họ Trình đưa sính lễ, chúng ta sẽ để vào của hồi môn cho Tiểu Du mang về mà. Hôm nay tôi muốn ra ngân hàng gửi lại là cuối tuần, ngân hàng không việc. Nghe giờ còn phải đặt lịch, phiền quá. Ông lấy tiền ra đây." 

 Mẹ cúi đầu, bảo tôi: 

 "Ngày mai con rảnh thì mang tiền gửi vào thẻ, cầm nhiều tiền mặt không tiện chút nào."

 

Nghe , bố lập tức đứng dậy vào trong phòng, mang ra một hộp đựng đầy tiền, giao tận tay tôi.

 

Lần nữa, tôi không kìm mà mắt đỏ hoe. Tôi biết, bố mẹ không thực sự bảo tôi đi gửi tiền. 

 

Họ đang để tôi quyết định số tiền sính lễ này. 

 Giữ lại, nghĩa là gả cho Trình Tụng. 

Trả lại, nghĩa là hủy hôn.

 

Với sự ủng hộ từ bố mẹ, tôi ngủ một giấc thật yên bình.

 

Sáng hôm sau, tôi nhận tin nhắn từ Trình Tụng:

"Xin lỗi em , uống quá chén tối qua. Em giận rồi phải không?"

 

"Bảo bối, em đi đâu ? Sao lại để nhẫn cưới lại? Em không cần nữa sao?"

 

"Tống Du, em từng không tùy tiện nhắc đến chuyện chia tay mà, đúng không?"

 

"Anh lâu rồi mới tụ tập với bè, em biết sẽ uống mà, sao giờ lại giận dỗi thế này?"

"Gọi lại ngay! Lập tức!"

 

Nhìn những từ như "bảo bối," "em " mà gửi, tôi cảm thấy buồn nôn, nhất là khi cả tối qua tôi chưa ăn gì. 

 Đến khi thấy bắt đầu tức tối, bộ mặt thật lộ ra, tôi mới dần thoải mái hơn. Đúng , đây mới chính là con người thật của .

 

Tôi nhắn lại, hẹn trưa nay gặp tại quán cà phê dưới công ty

 Tin nhắn vừa gửi đi, một số điện thoại lạ gọi tới.

 

Đầu dây bên kia là một giọng nhẹ nhàng, êm dịu, giống hệt giọng hát của ấy – Tô Vĩ Ỷ. 

 Cô ấy hẹn gặp tôi.

 

Nghĩ rằng gặp xong ấy là vừa kịp giờ hẹn với Trình Tụng, tôi cũng hẹn Tô Vĩ Ỷ tại quán cà phê dưới công ty

 Tôi và ấy chưa từng có bất kỳ mối liên hệ nào trước đây. Vậy mà giờ đây, vì Trình Tụng, chúng tôi lại miễn cưỡng liên quan đến nhau.

 

Không biết lý do Tô Vĩ Ỷ muốn gặp tôi, nên trên đường đi, tôi đã tưởng tượng ra vô số kịch bản.

 

Đến sớm mười phút, tôi không ngờ khi vào quán, Tô Vĩ Ỷ đã ngồi đó. 

 Cô ấy vẫn giống như hồi cấp ba, thanh lịch, xinh đẹp, rạng rỡ đến hoàn hảo.

 

Thấy tôi, đứng lên ngay, mỉm vẫy tay. 

 Tôi hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải ngẩng cao đầu, bước về phía , ra vẻ tự tin chào hỏi.

Nhưng khi tôi vừa ngồi xuống, Tô Vĩ Ỷ lại có vẻ bối rối. Cô nhấp một ngụm cà phê, dường như rất căng thẳng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...