Bảy Năm Chỉ Là [...] – Chương 5

Tôi vội tiến đến, lấy hai tờ giấy lau vết máu trên ngón tay mẹ, ánh mắt lại vô thấy những nguyên liệu trải khắp bàn trà và một giỏ nhỏ các món đồ thủ công đã hoàn thành. 

 Đó là những món quà lưu niệm thủ công của Cổ Trấn Vân Thành. Khi gia đình khó khăn, mẹ thường những món đồ này và ra Cổ Trấn bán để kiếm thêm thu nhập.

 

"Mẹ, sức khỏe mẹ không tốt, sao còn thức khuya mấy thứ này? Còn bố đâu? Bố cũng không nhắc mẹ à?" Tôi vừa trách mẹ, vừa dọn dẹp đồ trên bàn trà. 

 "Bố con… bố con ngủ rồi. Mẹ không ngủ , tìm chút việc để thôi."

 

Ánh mắt mẹ rơi xuống vali phía sau tôi. Nụ ban nãy vừa thoáng qua mặt mẹ bỗng trở nên lo âu: 

 "Con… con sao thế? Có phải cãi nhau với A Tụng không?"

 

Thật ra, bố mẹ tôi rất hài lòng với Trình Tụng. Đặc biệt sau khi biết chuyện từng giúp tôi hồi cấp ba và thời đại học, họ không ít lần rằng tôi gả cho là phúc phần từ kiếp trước. 

 Nhất là khi mẹ tôi mắc bệnh, mẹ Trình Tụng đã không ngần ngại cho gia đình tôi vay một khoản tiền lớn để chữa trị, khiến bố mẹ tôi càng cảm thấy tôi đã tìm nhà chồng tốt.

 

Nhìn ánh mắt lo lắng của mẹ lúc này, những lời tôi đã chuẩn bị kỹ suốt dọc đường bỗng nghẹn lại. 

 Làm sao tôi có thể với họ rằng người con rể họ quý không phải một người chồng, người đàn ông tốt? 

 Làm sao tôi có thể với họ rằng đứa con mà họ thương lại bị xem như một cái bóng thay thế trong suốt 13 năm qua?

 

Ngay khi tôi định mở miệng, cửa chính bỗng phát ra tiếng mở khóa. 

 Tôi quay lại , thấy bố – người lẽ ra đang ngủ trong phòng – lại mặc một bộ đồ chơi khủng long xanh, một tay ôm đầu mascot, một tay cầm một chùm bóng bay hình con ếch.

 

"Hôm nay Cổ Trấn náo nhiệt thật, tôi bán 30 quả bóng bay đấy!" 

 Bố đổi dép, quay người lại và thấy tôi. Nụ trên gương mặt ông lập tức cứng đờ, đầy ngượng ngùng giấu chiếc đầu mascot ra sau lưng. 

 "Tiểu Du, con về rồi à…"

Bố vội vàng cởi bộ đồ mascot, chiếc áo thun trắng bên trong đã ướt đẫm mồ hôi, dính sát vào người. 

 Cổ Trấn Vân Thành nóng nực, ban ngày nhiệt độ gần 40 độ, buổi tối cũng oi bức và ẩm ướt. 

 Vậy mà bố đã ở trong bộ đồ nặng nề ấy cả buổi tối.

 

"Bố…"

 

"Tiểu Du, con đừng giận. Mẹ con bệnh tốn kém nhiều tiền, nhà mình còn không chuẩn bị nổi của hồi môn tử tế cho con. Mẹ chỉ chút đồ thủ công, góp thêm chút đỉnh. Mẹ Trình Tụng đã giúp nhà mình nhiều như , mẹ không muốn con bị xem thường khi về đó."

 

Vẻ mặt thận trọng giải thích của mẹ khiến tôi càng khó mở lời. Tôi sợ mẹ sẽ không chịu nổi nếu nghe sự thật. 

 "Mẹ, mẹ Trình Tụng sẽ không xem thường con đâu. Mẹ biết mà, dì ấy rất thích con."

 

"Ừ… mẹ biết." 

 Nghĩ đến điều đó, ánh mắt mẹ ánh lên chút an ủi, thương chỉnh lại lọn tóc lòa xòa bên tai tôi.

 

Bố thay bộ đồ sạch sẽ bước ra, tay cầm một chiếc hộp đỏ bọc vải cẩn thận, tự hào chìa ra trước mặt tôi. 

 "Nhìn này, vòng long phụng đấy! Thêm một món của hồi môn nữa rồi, đẹp không?"

 

Nước mắt tôi không kìm mà rơi xuống. Nhưng để bố mẹ không hiểu lầm, tôi giả vờ nhõng nhẽo, đẩy nhẹ tay bố: 

 "Đẹp gì mà đẹp, mẹ còn phải chữa bệnh, mua cái này gì?"

 

"Bệnh của mẹ con phải chữa, tiền của mẹ Trình Tụng cũng phải trả, của hồi môn của con cũng phải chuẩn bị. Nhà mình dù nghèo thế nào cũng phải để con gả đi cho rạng rỡ."

 

Bố cẩn thận đậy nắp hộp lại, lấy vải bọc kỹ càng, nụ càng sâu khiến những nếp nhăn trên gương mặt ông càng hằn rõ.

 

Lúc này, mẹ chợt nhớ ra điều gì đó, kéo tay tôi, vẻ mặt lo lắng hỏi: 

 "Sao con lại về nhà giữa đêm khuya thế này, còn mang theo cả vali hành lý? Có phải cãi nhau với A Tụng không?"

 

Tôi lau nước mắt, cố gắng nặn ra một lời dối: 

 "Không đâu mẹ. Trước lễ cưới con sẽ về đây ở một tuần mà. Con chỉ mang vài bộ đồ ít mặc về thôi. Tối nay A Tụng đi tụ tập với bè, con ở nhà buồn quá nên mới về đây."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...