Hóa ra, không phải tôi xấu, mà vì tôi đã vỡ hình ảnh của Tô Vĩ Ỷ trong lòng .
Lại thêm ví dụ khác, dãy số khắc bên trong nhẫn cưới…
Tôi tháo nhẫn ra, vì dùng lực quá mạnh, đốt ngón tay bị cắt một vệt rướm máu.
[5202412].
Ngày 24/12, đêm Giáng Sinh, cũng là ngày Trình Tụng đồng ý kết hôn với tôi.
Ban đầu, tôi không hiểu. Thông thường, người ta sẽ khắc ngày sinh của đối phương lên nhẫn.
Trình Tụng :
"Anh nghĩ rằng ngày chúng ta hạ quyết tâm, cùng nhau đi đến cuối đời đáng ghi nhớ hơn."
Tôi thật ngốc, chẳng chút nghi ngờ mà tin ngay.
Nhưng… nếu tôi không nhầm, ngày 24/12 cũng chính là sinh nhật của Tô Vĩ Ỷ.
Tôi nhớ, đêm Giáng Sinh năm lớp 10, trong giờ tự học buổi tối, lớp bên cạnh vang lên bài Chúc mừng sinh nhật. Sau đó, tôi mới biết họ đang tổ chức sinh nhật cho Tô Vĩ Ỷ.
Ha… Tôi đã ở bên Trình Tụng bảy năm, nếu tính từ ngày giúp tôi trên sân vận thì đã tròn mười ba năm.
Hóa ra, trong suốt mười ba năm ấy, luôn xem tôi là một người khác.
Người không phải tôi, mà là hình bóng của người khác trong tôi.
Tôi dọn sạch những mảnh vỡ trên sàn, xử lý vết thương trên tay, rồi vừa thu dọn hành lý vừa chờ Trình Tụng trở về.
Dù rất muốn trả thù, muốn khiến xấu mặt trong lễ cưới sắp tới, thậm chí muốn công khai là một kẻ hai lòng trước mặt mọi người.
Nhưng… tôi không thể thế.
Dù Trình Tụng là người thế nào, mẹ luôn thật lòng đối tốt với tôi.
Khi biết hoàn cảnh gia đình tôi không mấy khá giả, bà không chỉ không ngăn cản mối quan hệ của chúng tôi, mà khi mẹ tôi bị chẩn đoán ung thư phổi di căn xương, cần gấp một khoản tiền lớn, bà không chút do dự mà cho tôi vay tiền.
Còn về Tô Vĩ Ỷ, trong nhóm của Trình Tụng cũng có những người học cấp ba của .
Họ đã biết rõ người trong lòng là Tô Vĩ Ỷ, có thể sẽ còn nhiều người khác cũng biết.
Nếu tôi lớn chuyện, rất có thể Tô Vĩ Ỷ cũng sẽ bị kéo vào. Cô ấy vô tội.
Vì , tôi nghĩ chuyện hủy hôn nên trực tiếp với Trình Tụng. Chia tay trong hòa bình là sự tử tế cuối cùng tôi dành cho .
Chuông cửa vang lên. Hai người của Trình Tụng là Ngô Quân và Vạn Chí Hào đang dìu về nhà.
Ngô Quân ngại ngùng:
"Chị dâu, xin lỗi nhé, không may để Trình Tụng uống quá chén."
Vừa dìu Trình Tụng vào nhà, ta vừa hỏi:
"Chị dâu, để Trình Tụng ở đâu? Sofa hay trên giường?"
Tôi giơ tay lên quạt mùi rượu, nhăn mặt rồi mở cửa ban công để thông gió, vừa trả lời:
"Sao cũng , vứt xuống đất cũng ."
"À… xuống đất?"
Ngô Quân và Vạn Chí Hào nhau, cuối cùng vẫn chọn đặt Trình Tụng lên sofa.
Có lẽ nghĩ rằng tôi đang giận, trước khi đi, họ không quên giải thích thay :
"Chị dâu, chị đừng giận. Bọn em lâu lắm mới tụ họp đầy đủ, vui quá nên uống hơi nhiều. Đến ngày cưới, bọn em nhất định sẽ đỡ rượu giúp ấy."
Tôi thoáng qua kế hoạch đám cưới vừa bị tôi ném vào thùng rác:
"Tôi và Trình Tụng chưa kết hôn, đừng gọi tôi là chị dâu nữa. Cũng muộn rồi, các về sớm đi."
Tôi bước đến cửa, mở ra, ý rõ ràng tiễn khách.
Ngô Quân và Vạn Chí Hào lúng túng, vội vàng xin lỗi rồi rời đi.
Tôi bóng lưng họ rời đi với vẻ chán ghét. Chính họ, những người biết rõ lòng Trình Tụng có người khác, lại giúp che đậy mọi chuyện hoàn hảo đến .
Nhớ lại lúc họ khen Trình Tụng tôi đến nhường nào trong tiệc đính hôn, tôi còn cảm thấy vui sướng.
Giờ nghĩ lại, chắc hẳn họ chỉ đang nhạo sự ngốc nghếch của tôi mà thôi.
Trình Tụng say bí tỉ, miệng vẫn không ngừng gọi tên tôi, rằng tôi.
Thật ghê tởm, quá ghê tởm!
Có lẽ vì lâu ngày xem tôi là người khác, thực sự nghĩ tôi chính là ấy.
Nhìn dáng vẻ say mèm của , tôi biết rằng tối nay không thể rõ mọi chuyện.
Vậy nên, tôi bước vào phòng, kéo hành lý đã sắp xếp xong ra, đặt nhẫn cưới lên bàn trà, rồi rời đi.
Khi tôi về đến nhà bố mẹ, đã gần 1 giờ sáng.
Vừa bước vào cửa, tôi thấy mẹ vẫn ngồi trên sofa, dưới ánh đèn vàng ấm áp, đang những món đồ thủ công.
Thấy tôi trở về, mẹ ngẩng đầu lên, hơi ngẩn người, vô để kim thêu chọc vào ngón tay.
Bạn thấy sao?